Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Vũ nhíu mày, ánh mắt lộ ra nét cười lười biếng, hắn nói: "Hôm qua cô lăn qua lộn lại đến sau nửa đêm mới ngủ, cô không mệt sao?"  

 

Thẩm Nguyệt đỡ trán, quyết định không nói chuyện với hắn nữa.  

 

Tô Vũ nhẹ nhàng lấy ra một bức tượng gỗ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói: "Cũng may không phải tất cả đều không có kết quả".  

 

Thẩm Nguyệt nhìn kỹ một chút rồi liền hỏi: "Tại sao ngươi lại mang cái này trở về?"  

 

Nàng định vươn tay giật lấy nó nhưng Tô Vũ đã nâng tay lên, cuối cùng nàng chỉ có thể nắm lấy khoảng không.  

 

Lúc này xe ngựa sắp đi vào cổng thành, Thẩm Nguyệt đành phải kiên nhẫn ngồi yên lại.  

 

Tô Vũ đưa nàng đến đầu đường vào phủ tướng quân, trước khi xuống xe hắn còn đột nhiên nói: "Hôm qua cô đến ngõ Bách Gia, ngoài chỗ ở của đại phu đó ra thì cô còn biết gì nữa không?"  

 

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Tô Vũ, ngươi thật sự nhịn rất giỏi, chuyện ngày hôm qua đến hôm nay ngươi mới hỏi, sao ngươi không nhịn đến chết luôn đi".  

 

Nàng lại ngồi ngay ngắn trở lại rồi nói: "Ngươi hỏi hay lắm, ta còn đang không biết phải thăm dò thân thế của Liễu Mi Vũ từ đâu, nghe nha hoàn của ả ta nói thích khách kia đã gọi ả ta là Thiên Tuyết, ả ta lại gọi thích khách kia là ca ca".  

 

"Thiên Tuyết?", ánh mắt Tô Vũ tối sầm lại: "Liễu Thiên Tuyết".  

 

Thẩm Nguyệt hỏi: "Sao, hai người quen nhau sao?"  

 

Tô Vũ cười nói: "Hình như đã từng nghe nói qua".  

 

"Quái thật, ngươi thật sự quen biết ả ta à, không phải Tần Như Lương mang ả ta về từ biên quan sao?", Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: "Ban đầu ta còn cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Chẳng lẽ Tần Như Lương lại đang giấu diếm chuyện gì?"

 

Nói xong liền nhìn hướng Tô Vũ, mí mắt Thẩm Nguyệt đột nhiên giật giật, đáp: “Tô Vũ, nụ cười này của ngươi là có chuyện gì vậy? Trông mà dựng cả lông măng”.  

 

“Là thế này, sau khi trở về cô không ngại có thể thử xem, nếu Tần Như Lương cản đường cô, cô liền lấy cái tên Liễu Thiên Tuyết này ra để thử hắn ta, ta đoán hắn nhất định sẽ không dám làm gì cô đâu”.  

 

“Linh nghiệm như vậy?”  

 

Tô Vũ gật đầu: “Ừm”.  

 

Cơ hội rất nhanh đã tới.  

 

Chẳng ngờ Thẩm Nguyệt vừa đặt chân vào cửa lớn lại vừa vặn chạm mặt Tần Như Lương, kẻ phải rời nhà để dự buổi chầu sớm.  

 

Tần Như Lương nhìn nàng một cái thật sâu, hỏi: “Tối qua cô đã đi đâu?”  

 

“Trêu hoa ghẹo nguyệt”.  

 

“Trêu hoa gì, ghẹo nguyệt gì?”, Tần Như Lương cau mày, chặn đường Thẩm Nguyệt.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK