Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngũ hoàng tử vốn là một kẻ tranh giành thiệt hơn, Tề phi vừa nhắc tới Bắp Chân, hắn đương nhiên vô cùng phẫn hận cùng không cam lòng.  

 

“Lần này nếu không phải vì nó, con cũng sẽ không bị phụ hoàng trách mắng. Bây giờ mẫu phi đưa con tới cung Thái Hòa, đợi gặp được thứ đê tiện kia, con liền hung hăng ức hiếp lại nó, sau khi hả dạ, con sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Đừng sợ, mọi chuyện đều có nương lo, nương sẽ bảo vệ con".  

 

Tề phi vẫn luôn cho rằng, chỉ có bắt nạt người khác mới có thể thúc đẩy ngũ hoàng tử ngày càng dũng mãnh, mà ngũ hoàng tử bị kẻ khác ức hiếp sẽ chỉ khiến hắn ngày càng trở nên nhu nhược.  

 

Con trai của nàng ta chỉ có thể bắt nạt người khác chứ không thể bị người khác bắt nạt.  

 

Ngũ hoàng tử tin tưởng lời nói này của Tề phi nên mang theo tâm thế sợ hãi rụt rè cùng nàng ta tới cung Thái Hòa.  

 

Nhưng khi đến bên cây cầu nhỏ của cung Thái Hòa, bất kể làm thế nào hắn cũng không chịu đi tiếp.  

 

Thẩm Nguyệt đi ra và đứng trước cửa cung điện, thấy ngũ hoàng tử còn đang kì kèo với Tề phi trên cây cầu nhỏ đó, chỉ cười mỉa mai: “Xem ra ngũ hoàng tử vẫn rất e sợ cá sấu trong hồ này, ngươi yên tâm tuy rằng cá sấu ăn thịt người nhưng tạm thời chưa nhảy lên được đâu”.  

 

Ngũ hoàng tử thét chói tai: “Ngươi nói láo! Lần trước rõ ràng chúng có bò lên được bờ”.  

 

Thẩm Nguyệt khẽ cười: "Lần trước là ngoài ý muốn”.  

 

Nếu đã xảy ra một lần ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ có lần bất trắc thứ hai, năng lực chịu đựng trong lòng ngũ hoàng tử không đủ, vì vậy liền khóc lóc đòi quay về ngay lập tức.  

 

Tề phi nhất thời phẫn nộ, thực sự là cổ vũ cho chí khí của quân địch mà tự làm giảm uy phong của mình mà! Chỉ là nàng ta không biểu hiện ra mặt mà quay đầu ôm ngũ hoàng tử lên, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào vẫn ung dung bước qua cầu gỗ, đi tới bãi đất trống trải trước cung Thái Hòa.  

 

Tề phi thả ngũ hoàng tử xuống, hắn không có gan từ trên cầu gỗ chạy trở về.  

 

Nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt à, ngươi đừng dọa nạt con trai ta nữa, ngươi nhất định phải dọa thằng bé mới chịu ngơi tay sao?”  

 

Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy tức cười: “Có lẽ Tề phi nương nương hiểu lầm rồi, cá sấu dưới nước quả thực rất nguy hiểm, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút, hiện tại ngươi đã tới rồi thì vào trong ngồi đi”.  

 

Tề phi căn bản không để vào mắt một công chúa Tĩnh Nguyệt điên điên dại dại trong quá khứ, bây giờ xem ra cả người đã lấy lại tỉnh táo, nhưng nàng ta cũng vẫn như cũ không coi ra gì.  

 

Tề phi liếc xéo đánh giá Thẩm Nguyệt một lượt, sau đó dắt tay ngũ hoàng tử đi ngang qua người nàng với dáng vẻ kênh kiệu tôn quý, giọng khách át giọng chủ bước vào đại sảnh, ngồi lên ghế trên.  

 

Tề phi khinh bỉ quan sát Thẩm Nguyệt theo sau, mở miệng nói: “Bản cung nhớ lần trước gặp mặt là trước khi ngươi thành hôn, chớp mắt đã hơn hai năm trôi qua, thực sự là khiến con người ta phải giật mình kinh ngạc, chứng bệnh điên khùng này của ngươi cũng được chữa khỏi rồi”.  

 

Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên nụ cười đạm mạc, nàng tao nhã nâng làn váy ngồi xuống, thuận tay dùng nắp chén gạt nhẹ bọt trà trên mặt nước, đáp: “Tề phi nương nương sao lại nghĩ tới nơi này vậy?”  

 

 

 

Tề phi nói: "Trước kia lúc Bắp Chân vừa mới tiến cung thì đã ở trong cung của bổn cung, được bổn cung trông chừng, nó ở chung với ngũ hoàng tử rất hòa thuận. Bây giờ nó chuyển đến cung Thái Hòa, sao bổn cung lại không thể đến thăm nó chứ?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK