Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đã không có thương lữ lui tới ở trong thành, một tòa thành trống không như vậy sao không thể tạm thời sắp xếp cho dân tị nạn vào sinh sống chứ?  

 

Thủ thành từ tháp canh bước xuống, phất quan bào bước về phía trước.  

 

Cái bụng phệ cùng khuôn mặt tươi cười giả tạo của gã thật sự khiến cho người khác cảm thấy rất khó chịu.  

 

Thủ thành nheo mắt nở nụ cười, nhìn Thẩm Nguyệt từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói: "Đây là Công chúa Tĩnh Nguyệt phải không? Đi đường đúng là vất vả quá, không kịp tiếp đón từ xa là do hạ quan thiếu sót".  

 

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Ta đã ở ngoài cổng thành từ lâu rồi, đâu phải đại nhân không biết, không cần phải nói những lời khách sáo đó".  

 

Thủ thành lại liếc nhìn Tô Vũ rồi hỏi: "Còn vị này chắc là khâm sai sứ thần trước đó đã đến Dạ Lương hòa đàm".  

 

Tô Vũ cũng thản nhiên nói với gã: "Bái kiến thủ thành đại nhân".  

 

Thủ thành có ý ám chỉ nói: "Bây giờ Tần tướng quân còn ở ngoài thành, có phải công chúa đã đưa nhầm người vào thành rồi không?"  

 

Nếu như gã nhớ không nhầm thì công chúa và Tần tướng quân mới là một cặp.  

 

Sắc mặt Thẩm Nguyệt không chút thay đổi, nàng nói: "Nếu như không có Tần tướng quân ở đó xoa dịu người dân tị nạn thì chẳng lẽ đại nhân còn hy vọng người dân tị nạn ở ngoài thành sẽ không bạo loạn hay sao?  Tần tướng quân quen thuộc chuyện binh gia cho nên mới là người thích hợp nhất để ở lại xoa dịu những người dân tị nạn".  

 

"Vâng, vâng", thủ thành nói: "Vậy hạ quan xin phép đưa công chúa đến nơi nghỉ ngơi trước".  

 

Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đi theo phía sau gã thủ thành, sau đó lại có thêm sư gia của nha môn cùng một số quan viên khác trong thành lần lượt đến chào đón bọn họ.  

 

Thẩm Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đối phó với những kẻ này, vì vậy chỉ nói rằng mình đang rất mệt mỏi và yêu cầu gã thủ thành nhanh chóng đưa nàng và Tô Vũ đi nghỉ ngơi.  

 

Gã thủ thành đã chuẩn bị một biệt uyển cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, xung quanh rất yên tĩnh, có đầy đủ nha hoàn cùng gia nô để sai bảo.  

 

Hoàn cảnh ở đây hoàn toàn không phù hợp với sự hoang tàn của nạn đói và thiên tai ngoài kia.  

 

Cứ như thể những thứ ở nơi này không hề liên quan đến những chuyện đang xảy ra ngoài kia, hoàn toàn là một không gian tách biệt khác hẳn.  

 

Ngay cả biệt uyển này cũng không bị tình hình thiên tai bên ngoài làm ảnh hưởng tới một chút nào thì huống chi là nơi ở của gã thủ thành và các quan viên khác.  

 

Trước khi rời đi, gã thủ thành còn nói: "Công chúa hãy nghỉ ngơi một chút trước. Buổi tối hạ quan sẽ tổ chức yến tiệc tẩy trần cho công chúa, xin công chúa chiếu cố dời bước tới".  

 

Thẩm Nguyệt không lên tiếng.  

 

Thủ thành lại cười nói: "Vừa hay thánh chỉ của triều đình hai ngày trước cũng đã từ kinh thành tới đây, mời công chúa đến yến tiệc để tiếp chỉ".  

 

Thẩm Nguyệt nhướng mày, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn gã thủ thành rồi nhếch miệng cười nói: "Đây là một chuyện lớn, như vậy thì ta không đi không được rồi".  

 

Thủ thành cười ha hả nói: "Hạ quan xin chờ tin tốt của công chúa Tĩnh Nguyệt".  

 

Nói xong gã nhướng mắt nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Nguyệt thêm lần nữa rồi mới xoay người rời đi.  



Thẩm Nguyệt đang mặc một bộ y phục thường dân, mái tóc dài buộc ngang lưng, phục trang trông không quý giá một chút nào. Thời gian gần đây ở cùng với lê dân bá tánh cho nên cách ăn mặc của nàng cũng trở nên bình thường giống bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK