Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Vũ khó hiểu hỏi lại: “Trùng hợp chỗ nào?”  

 

“Không trùng hợp thì tại sao chúng ta vẫn bình an vô sự mà tất cả bọn họ đều chết rồi?”  

 

Tô Vũ thong dong đáp: “Có lẽ đều là do ý của ông trời, ông trời muốn ai đó từ biệt cõi đời thì khi giờ tử đã điểm chúng ta làm thế nào cũng không thể trốn tránh được”.  

 

Lời hắn nói điềm nhiên như không khiến Thẩm Nguyệt nhất thời tìm không ra lý do để phản bác.  

 

Bệnh dịch không phải thứ con người có thể kiểm soát được, nếu không cũng sẽ không có nhiều người bị lây nhiễm như vậy, do đó ai mắc bệnh hay không mắc bệnh, ngoại trừ tình huống của bản thân cũng có vài phần phải nghe theo ý trời.  

 

Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó bề tin tưởng, nhưng cũng không truy cứu thêm.  

 

“Muốn chữa khỏi bệnh của bọn họ phải biết được nguyên nhân gốc rễ. Chỉ khi tìm được nguồn gốc của bệnh dịch mới có thể khống chế nó một cách triệt để”.  

 

“Nhưng phải làm thế nào mới có thể tìm ra nguồn cơn?”  

 

Tô Vũ cũng không nói rõ.  

 

Khi trở lại trước cửa nha môn, vừa hay Tần Như Lương cũng phân phát xong canh thuốc cho mọi người, hắn tiến vào trong sân nói: “Nếu như mỗi ngày đều nấu thuốc như vậy thì dược liệu trong thành chẳng bao lâu sẽ cạn kiệt mất, trước mắt đã không còn dư lại bao nhiêu…”  

 

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì một người cao to vạm vỡ như vậy nói đổ gục liền đổ gục xuống đất.  

 

“Tần Như Lương!”  

 

Vài người vội vã chạy tới đỡ hắn, Thẩm Nguyệt sờ trán hắn, nói với Hạ Du: “Hắn đều đã phát sốt rồi sao ngươi không phát hiện ra sớm hơn?”  

 

Hạ Du đáp: “Ta bận rộn phát thuốc nên không chú ý tới”.  

 

Công việc bộn bề quấn thân, Hạ Du nào còn thời gian quan tâm đến tình trạng của Tần Như Lương, huống hồ hai người họ mỗi ngày đều uống thuốc sắc phòng bệnh, còn tưởng rằng sẽ không bị nhiễm bệnh mới đúng.  

 

Chẳng ngờ Tần Như Lương bỗng nhiên ngã quỵ, bản thân Hạ Du cũng cảm thấy vô cùng đột ngột.  

 

Sau khi dìu Tần Như Lương trở về phòng, Thẩm Nguyệt vội vàng châm cứu rót thuốc cho hắn, không dễ dàng gì mới giúp hắn hạ sốt nhưng qua một hồi lại tái đi tái lại.  

 

Khi Tần Như Lương tỉnh táo nhịn không được ho khan, ho thậm chí còn có xu hướng không dứt được, mơ hồ còn mang theo tia máu.   

 

Trái tim Thẩm Nguyệt chùng xuống, các triệu chứng của Tần Như Lương cũng giống như những bệnh nhân bị nhiễm bệnh dịch khác.  

 

Hắn bị nhiễm bệnh dịch rồi.  

 

Mặc dù hắn vẫn đang trong giai đoạn đầu phát bệnh nhưng bệnh dịch hoành hành ác liệt, tình trạng của hắn sẽ sớm trở nên tồi tệ hơn.  

 

Tất cả đồ dùng hàng ngày của Tần Như Lương đều được cách ly với những người khác, một mình hắn sống ở một sân, không ai khác được phép tiến vào.  

 

Chăm sóc Tần Như Lương là Thẩm Nguyệt chủ động đề xuất.  

 

Vì bất luận là ai tới chăm sóc hắn cũng đều có nguy cơ bị nhiễm bệnh, đó là một điều rủi ro.  

 

Lúc đầu Hạ Du phản đối gay gắt.  

 

Nhưng nếu bên cạnh Tần Như Lương không có lấy một người biết y thuật trông nom, tình trạng của sẽ càng chuyển biến xấu đi.  

 

Trong khi Hạ Du phản đối, Tô Vũ vẫn một mực không lên tiếng.  



Hạ Du lo lắng thúc giục: “Đại học sĩ ngươi sao lại không nói gì! Không phải thường ngày ngươi rất để ý tới việc Thẩm Nguyệt qua lại với Tần tướng quân sao, bây giờ nàng ấy muốn tới bên cạnh hắn ta, ngươi mau ngăn cản nàng ấy lại đi!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK