Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Vũ nhỏ giọng nói: “Sao mà xích được, nếu không nó sẽ đè chết hai chúng ta đấy”.  

 

“Ta ở đây mà, ta chắc chắn chịu được mà...”, giọng nói Thẩm Nguyệt mang theo vẻ khẩn cầu: “Tô Vũ, đừng coi thường ta, ta rất khỏe mà...”  

 

Tô Vũ yếu ớt nói: “Nhưng ta sắp hết sức rồi, không mạo hiểm được đâu. A Nguyệt, kệ ta đi, nàng tìm cách ra ngoài trước đã”.   

 

Đúng, đúng vậy, nàng phải nghĩ cách ra ngoài, như thế mới tìm cách giúp hắn được.  

 

Thẩm Nguyệt đau đớn mà giày vò, gầm lên, giống như thú mẹ tuyệt vọng. Nàng khàn khàn nói: “Tô Vũ, chàng chờ ta một chút... chàng kiên trì một chút, ta sẽ nghĩ cách để cả hai ta cùng ra ngoài...”  

 

Bốn phía là đá tảng nén lại cực chặt, Thẩm Nguyệt không lấy ra nổi tảng đá nào, ngón tay bị mài đến bật máu, nhưng nàng cũng không thấy đau chút nào.  

 

Nàng giãy dụa trong vô vọng, ngồi sập xuống đất, vung chân ra cố sức đá vào tảng đá.  

 

Tô Vũ nói rất nhỏ: “A Nguyệt, đừng đá như vậy, nếu không đá ở trên rơi xuống sẽ khiến chân nàng bị thương”.  

 

“Ta mặc kệ, ta không quan tâm!”  

 

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, đá đến cứng cả chân, cuối cùng cũng đá được một cục ra ngoài.  

 

Nhưng ngay sau đó lại có một tảng đá khác rầm rầm lăn xuống, chặn lại vùng không gian mà nàng vừa vất vả đá ra kia.  

 

Thẩm Nguyệt vô lực ngửa trên mặt đất, không buồn thở nữa.  

 

Nàng đột nhiên khóc như một đứa trẻ: “Lần đầu tiên ta cảm thấy hóa ra mình lại vô dụng như vậy”.  

 

Tô Vũ khẽ nói: “Là chuyện này quá khó, nàng đừng khóc, không ra ngoài được thì thôi, A Nguyệt, nàng ra đây nói chuyện với ta, ta tỉnh táo thì sẽ chống cự được lâu hơn”.   

 

Thẩm Nguyệt lau nước mắt, lồm cồm bò dậy, ngồi trước mặt Tô Vũ, run rẩy sờ vào vết máu bên môi hắn, lờ mờ còn ấm.  

 

Giọt máu chảy dọc xuống cằm, thấm ướt vạt áo đen của hắn.  

 

Thẩm Nguyệt chảy nước mắt hỏi: “Tô Vũ, chàng có thể chảy ít máu đi được không?”  

 

Tô Vũ nhếch miệng: “Ta cũng không muốn như vậy đâu”.  

 

Nàng nâng mặt hắn lên, tự tay lau hết vết máu bên môi của hắn, sau đó kề vào trán hắn, từng giọt nước mắt ướt át nhỏ lên mặt hắn.  

 

Đôi mắt hẹp dài của Tô Vũ run rẩy, đột nhiên cảm thấy đau lòng.  

 

Thẩm Nguyệt vòng qua cổ của Tô Vũ, cố gắng hết sức đứng chống đỡ mặt đá vừa dày vừa nặng này cùng hắn.  

 

Có thể giúp hắn giảm bớt một chút ít sức nặng cũng tốt.   

 

Nàng càng rơi lệ nhiều hơn, tựa như muốn khóc cạn nước mắt của nửa đời mình.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK