Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Giọng nói của Tô Vũ cứ như một loại ma chú, từng chữ từng chữ khắc sâu vào trái tim Thẩm Nguyệt.  

 

Chuyện đó khiến cõi lòng nàng tràn đầy sự chua xót.  

 

Tô Vũ cúi đầu, áp trán lên trán nàng, thấp giọng lưu luyến nói: "Sao nàng biết chỉ có nàng là ngươi duy nhất đang nuôi hi vọng, sao nàng biết ta không vì nghĩ về nàng mà từng mừng thầm cùng trằn trọc mất ngủ, sao nàng biết từ sau đêm giao thừa mỗi một ngày ta đều nhớ nàng đến phát điên!"  

 

Thẩm Nguyệt tự nhiên cảm thấy sợ, hai chân nàng mềm nhũn, dường như nàng lại đang rơi vào vòng xoáy của hắn.  

 

Nàng cố kìm nén và bình tĩnh nói: "Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Có nói đi nói lại thì cũng có ích gì?"  

 

Hơi thở của Tô Vũ quấn lấy nàng, hắn nói: "Nếu như đêm đó ta không tiễn nàng về nhà hay hôn nàng ngoài phố thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Nhưng nếu như ta có quay lại được đêm đó thì ta vẫn sẽ lựa chọn tiễn nàng về nhà và hôn nàng".  

 

Thẩm Nguyệt mở lớn mắt, nhìn chằm chằm gương mặt đang gần trong gan tấc của hắn.  

 

Lồng ngực nàng lại có cảm giác nóng lên và đau đớn.  

 

Tô Vũ nói: "Nếu như ta được quay lại đêm đó thì ta sẽ còn ôm nàng chặt thêm một chút, hôn nàng lâu thêm một chút, cho dù ngày hôm sau cả triều đều bàn tán về tin tức đó, cho dù thanh danh của ta có bị mất hết thì ta cũng cam lòng nguyện ý!"  

 

“Ta cũng biết rằng chuyện này sẽ khiến cho ta gặp rắc rối nên ta muốn nàng đợi ta một thời gian, sau khi ta giải quyết xong chuyện này thì ta sẽ đến tìm nàng. Không phải ta không muốn gặp nàng mà là tai mắt của của hoàng thượng luôn ở bên cạnh ta cho nên ta không thể".  

 

Tô Vũ thử thả lỏng tay một chút.  

 

Nàng không chạy trốn.  

 

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu tránh khỏi trán của Tô Vũ, hai tay âm thầm chống đỡ trên tường, thân thể có chút nhũn ra.  

 

Cứ như thể nàng lại trở về là nàng trong đêm giao thừa, mỗi lời hắn nói đều khiến cho nàng như bị rút hết sức lực, thậm chí còn không thể đứng vững.  

 

"Tai mắt đều đang ở bên cạnh, ngươi đi không được", Thẩm Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này?"  

 

"Bởi vì ta đang giải thích cho nàng biết".  

 

Tô Vũ nhìn thân thể Thẩm Nguyệt chậm rãi trượt xuống một chút khỏi vách tường thì chậm rãi vươn tay ôm nàng nâng lên, nhẹ giọng nói: "Sao vậy, nàng mất sức sao?"  

 

Thẩm Nguyệt theo bản năng đẩy hắn ra, tỏ vẻ bài xích nói: "Ngươi đứng gần quá, chân ta yếu".  

 

"Vậy phải làm sao bây giờ, nếu như ta buông nàng ra thì chỉ sợ nàng sẽ té, nếu như chân nàng yếu thì cứ dựa vào ta".  

 

Một người cố ôm còn một người cố đẩy.  

 

Kết quả này không giống như kết quả mà Thẩm Nguyệt đã tưởng tượng từ trước, rõ ràng nàng không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Vũ như lúc này...  

 

Nhưng khi ở trong vòng tay của Tô Vũ thì nàng lại cảm thấy hỗn loạn.  

 

Rõ ràng nàng rất chán ghét hắn.  

 

Tô Vũ nói: "Nếu như nàng lại lộn xộn thì ta sẽ hôn nàng như lần trước".  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK