Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tần Như Lương đáp: “Chắc hẳn cô cảm thấy ta rất ti tiện, không giữ lời hứa, vẫn dùng danh nghĩa phu thê để chiếm lợi cho mình”.  

 

Thẩm Nguyệt cười cười: “Ta không nghĩ vậy đâu, thời gian này ngươi thay đổi rất nhiều”.  

 

“Sở dĩ ta qua bên này...”, Tần Như Lương nói: “Là vì muốn chọc tức Tô Vũ. Chắc chắn hắn không muốn ta đến đâu, bản thân hắn không đến được, đêm nay chắc sẽ lo lắng không ngủ nổi mất”.  

 

Thẩm Nguyệt: “...”  

 

Nàng nhìn Tần Như Lương mà khóe mắt giật giật, khóe miệng loang loáng nét cười.  

 

Tần Như Lương lại nói: “Gần đây hắn huênh hoang quá đấy, hắn ra vào phòng của cô, ta đã không tính toán gì rồi. Chỉ có chuyện gì liên quan đến cô mới khiến hắn tức giận như vậy, đêm nay cho hắn tức xì khói, cảm giác này quá là tuyệt”.  

 

Thẩm Nguyệt đột nhiên có cảm giác Tần Như Lương và Tô Vũ yêu nhau lắm cắn nhau đau còn nàng hoàn toàn dư thừa vậy.  

 

Thẩm Nguyệt nghẹn họng một hồi, thấy Tần Như Lương nằm xuống ở một góc.  

 

Hắn ta nhắm mắt lại: “Cô cứ yên tâm mà ngủ đi, ta chỉ mượn chỗ ngủ thôi, sẽ không quấy rầy cô đâu”.  

 

Đối với chuyện tình cảm, có lẽ lúc này chính là thời cơ tuyệt vời để bày tỏ nỗi lòng, nhưng Tần Như Lương lại không nói thêm bất kỳ một câu dư thừa nào.  

 

Chắc hẳn hắn ta biết Thẩm Nguyệt sẽ không thích nghe những lời ấy, chỉ khiến nàng thêm bực mình.  

 

Chỉ cần biết rằng Thẩm Nguyệt ở ngay bên cạnh là được, Tần Như Lương không mong mỏi quá nhiều. Cách bầu bạn bên cạnh như thế này, có một lần sẽ bớt đi một lần.  

 

Tần Như Lương đã hiểu ra từ trước đó, Thẩm Nguyệt và Liễu Mi Vũ không giống nhau.  

 

Liễu Mi Vũ là nữ nhân quấn quýt bên cạnh hắn ta, cần hắn ta bảo vệ, còn Thẩm Nguyệt chỉ muốn bay đi.  

 

Càng yêu nàng ấy, càng phải để nàng ấy bay cao hơn, chứ không phải cố chấp lôi nàng từ trên không trung xuống.  

 

Nữ nhân này, bẩm sinh đã nên đứng ở nơi thật cao.  

 

Về sau Tần Như Lương đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Nguyệt, cô có cần ta bảo vệ nữa không?”  

 

Qua hồi lâu, Thẩm Nguyệt mới trả lời: “Nếu ta nói cần ngươi, có phải ngươi nhất định sẽ bảo vệ ta, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì?”  

 

“Nếu cô cần, ta nhất định sẽ bảo vệ cô, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì”.  

 

Thẩm Nguyệt lặng lẽ mỉm cười: “Thế thì nếu ta thực sự nói cần, liệu có ti tiện quá không? Ta chỉ cần nói thật với ngươi, ta vừa không cần ngươi bảo vệ, cũng không muốn ngươi biến thành kẻ thù”.  

 

Tần Như Lương cười khổ: “Rõ ràng cô chỉ cần nói một câu “cần”, tất cả mọi thứ có thể giải quyết dễ dàng”.  

 

“Tần Như Lương, ngươi có thể bảo vệ người thực sự cần được ngươi bảo vệ, chắc chắn sẽ có người xứng đáng để ngươi làm như vậy. Nhưng người đó tuyệt đối không phải Liễu Mi Vũ, bởi vì nàng ta không xứng”.  

 

“Nếu trước kia ta không dẫn theo nàng ấy rời đi, phải chăng chúng ta sẽ không đi đến bước đường như hôm nay?”  

 

“Có lẽ vậy, ngươi hối hận à?”  

 

Tần Như Lương đáp: “Ta không biết”.  

 

Thẩm Nguyệt cảm thấy khá thê lương.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK