Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Liên Thanh Châu cũng cười, trôi chảy đáp lại: “Tại hạ tưởng rằng thời gian này phu nhân phải ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ có thể gặp được trên đường”.  

 

Thẩm Nguyệt nhìn xung quanh: “Không phải tối nay náo nhiệt sao, ta ra đường xem thử”.  

 

Sau đó Liên Thanh Châu và Thẩm Nguyệt cùng nhau dạo chơi, Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo đằng sau.  

 

Liên Thanh Châu rất có phong độ của một quân tử, cũng rất chu đáo. Để tránh dòng người trước trước sau sau chèn ép Thẩm Nguyệt, hắn ta cứ giơ tay ra bảo vệ nàng, như có như không, vậy mà không hề có ý lợi dụng sàm sỡ nàng.  

 

Tới trước một sạp hàng, Thẩm Nguyệt mỉm cười với Ngọc Nghiên: “Ngươi tiêu tiền từ từ thôi, đừng tiêu hết tiền công một năm trong tối hôm nay đấy”.  

 

Ngọc Nghiên và Thôi thị bị đủ món đồ nhỏ nhặt làm hoa cả mắt, cứ sờ chỗ này rồi ngắm nghía chỗ kia.  

 

Sau đó Ngọc Nghiên chỉ vào quầy mặt nạ trước mặt, phấn khởi hỏi: “Mặt nạ kìa! Phu nhân, chúng ta mua mặt nạ được không?”  

 

Không đợi Thẩm Nguyệt kịp đồng ý, Ngọc Nghiên đã lôi nàng qua đó.  

 

Không ít người đang vây lại trước quầy mặt nạ, từng chiếc mặt nạ được treo trên tấm vải với đủ hình đủ sắc, ai nấy chỉ vào mẫu mã mà mình thích, mua lấy một cái, đeo lên mặt rồi dạo chơi.  

 

Những chiếc mặt nạ này đủ cả quỷ - thú - thần - ma, tất nhiên có cái nhu hòa, cũng có cái trông rất hung dữ.  

 

Ngọc Nghiên đương nhiên chỉ vào mặt nạ xinh đẹp, Thẩm Nguyệt lại chọn một cái cực kỳ dữ tợn.  

 

Ngọc Nghiên phồng má hỏi: “Hôm nay lễ tết mà, tại sao phu nhân muốn đeo mặt nạ hung dữ thế?”  

 

Đôi mắt lấp lánh của Thẩm Nguyệt lấp ló dưới mặt nạ.  

 

Nàng nhếch môi cười: “Mặt nạ của ngươi đeo hết hôm nay thì không còn tác dụng gì nữa, đợi sang năm lại mua cái mới. Cái của ta có tác dụng khác, tối nay đeo xong có thể đem về treo trên cửa, dùng để tránh tà, thế nên càng hung dữ càng tốt.  

 

Ngọc Nghiên bị nàng chọc cười, gương mặt tròn trịa trông rất đáng yêu.  

 

Liên Thanh Châu và Thôi thị cũng học theo, mỗi người chọn một chiếc mặt nạ.  

 

Các cô gái đi đi lại lại trên đường có người xách theo hoa đăng, có người ăn mặc lộng lẫy đi theo từng đôi từng cặp, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu sóng vai đi trên đường, ngẩng đầu thấy ánh đèn trên đầu giao hòa, đủ thứ đèn lồng giấy tôn lên vẻ lạ lùng của chiếc mặt nạ trên mặt nàng.  

 

Nàng đứng trên đường, ngẩng đầu ngắm nhìn một lúc lâu, mơ màng nghĩ, bầu trời sao trước mặt dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới, đẹp đẽ khôn cùng.  

 

Nàng hỏi: “Liên Thanh Châu, sao ngươi biết tối nay ta sẽ ra ngoài dạo chơi?”  

 

Liên Thanh Châu vẫn giữ nụ cười nho nhã dịu dàng trên mặt: “E rằng phu nhân hiểu nhầm rồi, tại hạ và phu nhân chỉ đơn giản là tình cờ gặp”.  

 

Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy sao?”  

 

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn sang gương mặt tuấn dật của Liên Thanh Châu, đang định nói gì đó thì nghe thấy ai đó hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, rồng phun lửa tới đây!”  

 

Nàng vốn định hỏi Liên Thanh Châu chuyện liên quan tới Bắp Chân.  

 

Vì tiếng hô này mà đường phố sôi động hẳn lên.  

 

Liên Thanh Châu hiểu ý đỡ nàng sang một bên đường: “Phu nhân đứng qua bên này đi, lát nữa rồng phun lửa diễu hành trên đường sẽ phun lửa đấy, nếu để bị thương thì không tốt đâu”.  

 

Thẩm Nguyệt cũng bị thứ “rồng phun lửa” kia thu hút, cảm thấy bây giờ hỏi Liên Thanh Châu mấy chuyện kia đúng là làm hỏng phong cảnh.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK