Nàng có một cảm giác xúc động từ trong trái tim.
Muốn gặp hắn.
Cũng có thể trả lại đồ cho hắn, nói tạm biệt hắn.
Nhưng không phải muốn gặp thì sẽ gặp được. Tô Vũ có đi ra hay không, có mở cửa ra không, tất cả đều phải xem duyên phận.
Thẩm Nguyệt không muốn cưỡng ép mối duyên này, không muốn mạo hiểm.
Bỏ đi.
Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn cây sáo trúc trong tay, chậm rãi quay người, định mở cửa giao cho quản gia cho hắn, nhờ quản gia đưa lại cho hắn.
Tô Vũ thông minh như vậy, nhìn thấy sáo trúc chắc sẽ hiểu ý.
Nhưng nàng vừa quay đi được hai bước thì cánh cửa sau lưng bỗng mở ra.
Trong khung cửa có một bóng người, Thẩm Nguyệt đưa lưng về người đó, nhất thời không ai lên tiếng cả.
Sau đó Thẩm Nguyệt quay người, híp mắt nhìn người kia, hóa ra là Tô Vũ.
“Nàng tìm ta?”, Tô Vũ hỏi.
“Ngươi định ra ngoài?”, Thẩm Nguyệt cũng hỏi.
Hai người gần như đồng thời thốt lên.
Nhưng đáp án rất rõ ràng.
Thẩm Nguyệt đến đây, không tìm hắn thì tìm ai.
Dù nàng không đến thì hôm nay Tô Vũ cũng sẽ tới tìm nàng, chỉ là không ngờ vừa mới mở cửa ra thì đã thấy nàng đứng ở đây.
Tô Vũ hơi sửng sốt.
Sau đó hắn nói: “Đến tìm ta mà sao không gõ cửa”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, như không có việc gì: “Ta sợ là người khác mở cửa”.
“Chỉ có ta thích đi đường này”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi đang vội ra ngoài à?”, nàng lui về sau, nếu hắn bận thì nàng cũng không kéo dài thời gian, trả lại đồ cho hắn là xong.
Cũng chẳng có gì muốn nói.
Hắn đi ra gặp mặt cũng đã đạt dự tính ban đầu của Thẩm Nguyệt rồi.
Nhưng Tô Vũ lại nói: “Ta không vội”.
Thẩm Nguyệt đứng ngoài khung cửa sổ, nhìn thấp hơn hắn một chút, khẽ ngẩng đầu lên, mượn ánh trăng sáng để cố thấy rõ mặt hắn.
Nhớ kỹ từng góc cạnh trong khuôn mặt hắn.
Thẩm Nguyệt chợt nhớ tới con rối lần đầu nàng học khắc, nếu có lần sau, nàng đã nhớ kỹ hình dáng hắn, chắc chắn có thể khắc đẹp hơn.