Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ngươi như thế này ta không thể nào ăn được”, Thẩm Nguyệt nói: “Hay là ngươi lùi về một tí, đừng sát sàn sạt như vậy”.  

 

Tô Vũ đáp: “Ta không ghé lại gần, cô cũng không thể ăn được”.  

 

Thật hết cách, sợi dây đỏ trên đôi đũa ngắn tũn như vậy đấy.  

 

Sau một hồi lọ mọ, hai người quyết định, ngươi ăn một miếng rồi ta ăn một miếng.  

 

Khó khăn lắm cả hai mới ăn xong bát mì của mình.  

 

Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ rời đi, ông chủ ở đằng sau cười ha hả: “Hai vị quan khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại ghé nha”.  

 

Ăn bát mì tốn sức như vậy, nàng đâu có ngốc, lại còn đến lần sau?  

 

Đợi khi từ bờ sông quay về đường lớn, hoa đăng trên đường xán lạn, thời giờ đã muộn, bóng người đi đường cũng thưa thớt hơn.  

 

Suốt dọc đường Thẩm Nguyệt không trông thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị, chẳng biết họ đã quay về phủ chưa.  

 

Thẩm Nguyệt tạm biệt Tô Vũ ở giao lộ: “Tối nay đến đây thôi, ta quay về đây”.  

 

Tô Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.  

 

Nàng nói thêm: “Ngươi cũng về sớm nghỉ ngơi đi”.  

 

Dưới lớp mặt nạ, hắn điềm nhiên cười cười: “Cô bây giờ như thế này, rất tốt”.  

 

“Hửm?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt, quay đầu nhìn hắn, không hiểu chuyện gì.  

 

Hắn nhìn qua vai của Thẩm Nguyệt và nói: “Cô nhìn sau lưng cô đi, ai quay về kìa?”  

 

Thẩm Nguyệt nghe thấy nên quay người, vừa khéo trông thấy một bóng người bước đến từ đầu đường bên kia.  

 

Ánh sáng u ám rơi xuống người hắn, tôn lên vóc dáng thẳng tắp như cây tùng, bước đi vững vàng chắc nịch.  

 

Hắn ta không đeo mặt nạ, nhìn qua cũng thấy rõ, đó là Tần Như Lương.  

 

Giờ này hắn ta vẫn còn trên đường, chắc hẳn vừa mới tham gia cung yến trở về, chỉ không ngờ rằng hắn ta không ngồi xe ngựa mà chọn đi bộ.  

 

Chẳng lẽ hắn ta cũng muốn xem đêm Trung Thu ở dân gian náo nhiệt đến mức nào?  

 

Tần Như Lương cũng chú ý tới ánh mắt ở giao lộ, bèn ngẩng đầu nhìn qua.  

 

Hắn ta không nhận ra Thẩm Nguyệt ngay, chỉ cảm thấy bóng dáng của cô gái này có phần quen thuộc.  

 

Tô Vũ trầm giọng nói: “Cô muốn quay về cùng hắn ta vào lúc này?”  

 

Thẩm Nguyệt cụp mắt, khẽ cười: “Đột nhiên không muốn về nữa, đưa ta tới chỗ nào đó thật cao để ngắm trăng đi”.  

 

“Rất tốt, ta cũng đang có ý này”.  

 

Tô Vũ nắm tay Thẩm Nguyệt, hai người lại rảo bước trên đường.  



Một cơn gió thổi tới, đèn lồng trên đường lớn đung đưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK