Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt đất rồi tan ra trong chớp mắt.
Tô Vũ đã chuẩn bị sẵn vài con ngựa, những con ngựa gầm gừ phả ra hơi nước trắng xóa, vó ngựa gõ xuống nền đất làm phát ra những tiếng lộp độp giòn giã.
Hắn nắm chặt dây cương trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, nói bằng giọng điệu đầy thâm ý: “Mùa đông năm nay tới khá sớm. Lên ngựa thôi, đến lúc phải đi rồi”.
Lúc này, cả tòa thành vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Thời gian mở cổng thành tương đối sớm, cũng có lác đác vài người đi đường vội vã muốn rời khỏi thành.
Lúc cánh cổng thành nặng nề mở ra, bên ngoài cũng có những người vội vàng muốn vào trong thành.
Nhưng chẳng ngờ lượng người vội vàng vào thành thời điểm này không hề ít.
Ngoài dân chúng bình thường, phía sau còn có một nhóm người cưỡng ngựa, đếm sơ sơ cũng phải đến mười mấy người.
Người ngồi trên ngựa mặc áo vải bình thường nhưng từ tư thế cưỡi ngựa cộng thêm vẻ mặt bình thản ung dung, trong ánh mắt còn lộ ra tia sắc bén là có thể thấy được bọn họ không phải đội ngũ lái buôn bình thường.
Tô Vũ cưỡi ngựa đi đầu tiên, ba người Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương và Hạ Du theo sát phía sau.
Họ đã cải trang, đổi cả kiểu tóc lẫn cách ăn mặc, trên mặt còn dán thêm cả râu ria, bình tĩnh đi lướt qua bên cạnh đội người ngựa kia.
Bất kể ai nhìn thấy bốn người đàn ông để râu ria lởm chởm thì cũng sẽ không hề có liên tưởng gì tới Tĩnh Nguyệt công chúa.
Lúc sắp sửa đi xa, người đàn ông dẫn đầu nhóm người cưỡi ngựa kia đột nhiên quay đầu liếc theo bóng lưng của mấy người họ, nhưng có lẽ do không phát hiện manh mối gì nên cũng nhanh chóng dẫn theo đội người của mình vào thành.
Bốn người ung dung cưỡi ngựa rời đi, bầu không khí trên đường ngột ngạt đè nén vô cùng
Trên mặt đất vẫn còn đọng lại một lớp tuyết mỏng, hai bên đường dần dần nhuộm màu trắng xóa, đó là do tuyết vẫn chưa kịp tan hết.
Hạ Du không nhịn nổi nên lên tiếng đầu tiên: “Bây giờ có thể nói chuyện rồi chứ? Đeo bộ râu này khó chịu quá đi. Cứ đâm vào miệng ta mãi”.
Mấy người còn lại chưa kịp nói gì thì hắn ta đã kéo phắt bộ râu kia ra rồi thở phào một hơi: “Chịu không nổi luôn! Mặc dày thế này, ta thấy nóng hết cả người đây”.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt cũng bị râu đâm khó chịu, lần đầu tiên nàng tiếp xúc với râu ria cổ đại, không biết nó được làm từ lông heo đen hay gì mà cứng ngắc hà!
Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô cũng tháo ra đi, đến Hạ Du còn thấy khó chịu, chứ đừng nói gì là cô”.
Làn da của Thẩm Nguyệt non mềm nhất trong đám, bộ râu này còn dính chặt vào nữa, lúc kéo xuống cứ như giật luôn cả da, đau đến mức khiến nàng xuýt xoa.
Tô Vũ quay đầu nhìn thì thấy cằm nàng đã bị bộ râu cọ sát đến đỏ cả lên.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại không cảm thấy nóng như Hạ Du, chiếc áo vải chỉ được mặc đại ra bên ngoài quần áo của nàng, hiện giờ trời đang đổ tuyết, vừa hay giúp nàng che chắn gió tuyết luôn.