Vị đại tướng quân này là một đại tướng rong ruổi sa trường nhiều năm, võ công đương nhiên không thấp, cộng thêm các binh lính tràn vào phía sau nên Liễu Thiên Hạc chẳng bao lâu đã bị đánh bại và vây chặt lại.
Đại tướng quân bước tới giật lấy tấm khăn đen trên mặt Liễu Thiên Hạc, nhìn thấy khuôn mặt dưới ánh lửa liền kinh ngạc thốt lên: “Thì ra là ngươi”.
Liễu Thiên Hạc còn giãy giụa muốn phản kháng nhưng lại bị một gậy đánh vào chân mà đau đớn quỳ sụp xuống đất, hai tay cũng bị trói gô ra sau lưng.
Đại tướng quân đứng ở trước mặt hắn, nói với ánh mắt đầy thâm thúy: “Vậy ra ban ngày không phải là do ngươi tuột tay mà thực sự muốn giết chết sứ thần Đại Sở phái tới, động cơ của ngươi là gì?"
Liễu Thiên Hạc cười gằn: “Ta rắp tâm điều gì? Dạ Lương là bị Đại Sở đánh cho mất mật rồi phải không, trước mắt phần thắng đã nắm chắc trong tay, sao phải chấp nhận hòa đàm! Chỉ cần sứ thần chết thì việc hòa đàm cũng vô vọng, đại quân Dạ Lương có thể quét ngang lãnh thổ Đại Sở, như vậy không phải càng tốt hơn sao!”
“Khốn nạn! Ngươi không tuân theo thánh ý, ngông cuồng muốn khơi dậy tranh chấp, còn già mồm át lẽ phải!", đại tướng quân giận dữ trầm giọng quát: “Ngươi nên biết, ngân khố nước Dạ Lương ta trống rỗng, dân chúng nghèo đói quanh năm, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, không thể chinh chiến dài lâu, nói chi tới việc càn quét Đại Sở? Nếu ngày sau Đại Sở liên minh cùng Bắc Hạ, Dạ Lương sẽ lấy gì để chống chọi? Nếu lòng dạ ngươi không thâm hiểm khó lường, sao phải lợi dụng Dạ Lương ta đối phó Đại Sở?”
Đại tướng quân giương mắt liếc xéo Liễu Thiên Hạc từ trên cao xuống, tiếp tục hỏi: “Độc lúc chiều cũng là do ngươi động tay động chân vào phải không?”
Còn không đợi Liễu Thiên Hạc trả lời, đại tướng quân đã sai người lục soát lều của hắn ta, đồng thời khám xét cả người hắn và tìm thấy một số ám khí cùng thuốc độc.
Chứng cứ xác thực trước mắt, không cho phép Liễu Thiên Hạc biện bạch phủ nhận.
“Trước đó sứ thần Tô đại nhân từng nói, ngươi vốn là tội nhân phạm vào tội chết bỏ trốn của Đại Sở, ta lúc đầu còn không tin, bây giờ xem ra tám chín mươi phần trăm đúng là như vậy. Ngươi cậy nhờ Dạ Lương không phải vì kế hoạch lớn của Dạ Lương, căn bản đều vì báo thù cho bản thân mình. Ta phải dùng quân pháp xử lý ngươi, thi hành ngay tại chỗ!”
Liễu Thiên Hạc cười giễu cợt: “Ta vì Dạ Lương lập được công lao hiển hách, nhưng cuối cùng tướng quân lại nghe theo dăm ba câu của sứ thần nước đối địch liền muốn trừng trị ta theo quân pháp! Ta làm điều này cũng là vì giúp Dạ Lương nhất thống thiên hạ, hoàn thành bá nghiệp!”
“Người đâu, áp giải tên này xuống rồi nhốt lại, ngày mai đưa tới trước mặt thánh thượng mời người xử lý!”
Hóa ra việc Tô Vũ đổi từ lều của chính mình sang lều của Thẩm Nguyệt hắn chỉ nói với đại tướng quân, những người còn lại đều không hay biết.
Sau khi Thẩm Nguyệt trở về lều trước, Tô Vũ mới thỏa thuận với đại tướng quân về kế sách này- bố trí binh lính chờ đợi mai phục xung quanh lều của hắn, hắn đoán Liễu Thiên Hạc sẽ ra tay một lần nữa vào tối nay.
Nếu không ngày mai sau khi hắn cùng Thẩm Nguyệt rời doanh trại, Liễu Thiên Hạc muốn hành động lại cũng khó.
Trong lều, Thẩm Nguyệt đang thướt tha nằm nghiêng, nàng càng ngày càng cảm thấy tỉnh táo, cũng không biết đã qua bao lâu, Tô Vũ, người vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên thấp giọng nói: “A Nguyệt, nàng còn muốn nhìn bao lâu nữa?”
Thẩm Nguyệt sững sờ: “Thì ra chàng chưa ngủ”.
“Ta ngủ rồi”.
“Vậy làm sao chàng biết ta đang nhìn chàng?”
“Chỉ là không sâu giấc”, giọng nói của Tô Vũ mang theo chút ngái ngủ cùng uể oải: "Nếu nàng cứ nhìn như vậy, có lẽ ta sẽ không chống đỡ được nữa đâu”.