Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cùng với mưa vào mùa thu, các vùng lân cận của thành Kinh cũng nhiều lần xảy ra sạt lở đất, hoa màu cùng ruộng lương màu mỡ đều bị phá hủy, sự hoành hành của đói kém người dân phải di dời tháo chạy.  

 

Trật tự trong thành nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, thủ thành một dạo cai quản không xuể, nước sông Tương vừa dâng cao, lính gác thành liền ra lệnh đóng cửa cống, chỉ để lại khe hở hình bánh răng phía dưới, cho phép nước sông chảy qua khe hở để kiểm soát mực nước.  

 

Sau đó lại nghe nói thành Vân ở thượng du đang nạo vét sông, thủ thành càng không phải nhọc lòng nên cũng không bận tâm tới nơi đây nữa.  

 

Sau khi bệnh dịch bùng phát trong thành, thủ thành bận tới sứt đầu mẻ trán, căn bản không nghĩ rằng vấn đề lại nằm ở điểm mấu chốt này.  

 

Đứng bên cạnh hồ được tích tụ từ nước sông, Thẩm Nguyệt nhìn lên liền nhìn thấy một lớp màu đen xì chất đống nổi trên mặt nước ở cống nước bên kia.  

 

Do nước sông chảy vào thành từ dưới cống nên thứ đen kịt kia chỉ có thể trôi nổi trên mặt nước, không có cách nào len lỏi qua cống tiến vào trong.  

 

Càng đến gần càng mùi hôi tanh gay mũi trong không khí càng rõ rệt.  

 

Khi đến gần, khi thủ thành thấy rõ thứ nổi bập bềnh trên mặt nước kia còn chưa kịp mở lời nói chuyện đã che miệng chạy đến một bên nôn thốc nôn tháo.  

 

Những người còn lại trong đoàn cũng cố gắng nhịn cơn buồn nôn đang chực trào nơi cổ họng.   

 

Hạ Du ghê sợ nói: “Thẩm Nguyệt, đừng nhìn nữa, thật quá ghê tởm..."  

 

Sắc mặt Thẩm Nguyệt thay đổi, cũng không bày tỏ ý kiến.  

 

Nàng bình tĩnh nhìn thứ đen kịt cả đàn cả lũ kia, thân binh không nói dối, đều là chuột chết, hơn nữa còn chi chít thấy mà giật mình phát hoảng.  

 

Những con chuột chết ngổn ngang đều đã trương phềnh, bụng chúng  phình to và bốc lên mùi hôi thối khó tả.  

 

Chỉ là nguyên nhân thời tiết ẩm ướt giá lạnh, nhiệt độ nước không cao nên mùi hôi thối cũng không phải vô cùng nồng nặc, do đó không phát tán quá xa, vừa vặn rơi vào mùa mưa nên căn bản không ai đặt chân tới nơi nguy hiểm này, bởi vậy vẫn luôn không có ai phát hiện ra điều bất thường.  

 

Ngay cả khi những con chuột chết này không chảy vào trong thành, nhưng dòng nước bên dưới cũng đã bị ô nhiễm bởi chúng.  

 

Thật khó tưởng tượng ra người dân trong thành vẫn luôn sử dụng nước từ con sông này để uống!  

 

Chẳng trách bệnh dịch trước mắt vẫn không thể dập tắt được, bởi dân chúng phải uống nước, chỉ cần nuốt xuống nước trong sông này thì càng tăng nguy cơ mắc bệnh.  

 

Thẩm Nguyệt đè nén cơn buồn nôn hỏi: “Tại sao lại có nhiều chuột chết như vậy?”  

 

Ngày mưa có chuột chết nàng có thể hiểu được, nhưng không ngờ số lượng lại lớn như vậy.  

 

Thủ thành cũng không hiểu nổi, chỉ đành giải thích qua loa: “Đang vào mùa mưa nên khó tránh khỏi việc có động vật chết đuối bị cuốn theo dòng chảy của sông”.  

 

Sau đó Thẩm Nguyệt sai người chèo thuyền vớt hết số chuột chết đó lên.  

 

Từ đầu tới cuối nàng đều đứng bên bờ mím môi im lặng quan sát, thẳng cho đến khi trên mặt nước không còn một con chuột chết nào nữa.  

 

Hạ Du khuyên nhủ: “Cô không phải là sợ chuột sao, đừng nhìn nữa, ở đây cứ để họ tới xử lý là được, chúng ta trở về thành trước thôi”.  

 

Thẩm Nguyệt lắc đầu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK