Lúc này, Thẩm Nguyệt đã có thể kiên định tin rằng, chúng đến đây để nhắm vào Hạ Du.
Bây giờ trong xe ngựa đã không còn người nào khác, sát thủ cũng không cần biết ai là ai, lập tức nhào tới phía trước.
Thẩm Nguyệt đang nghĩ có nên dụ tên sát thủ này tới nơi mà thị vệ không thấy được hay không, như thế mới tiện cho Tô Vũ động thủ, nàng cũng có thể giúp hắn đôi chút.
Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng Thanh Hạnh sẽ báo cho Hạ Du trốn thật xa, nhưng nào ngờ Hạ Du lại đột ngột quay trở về vào đúng lúc này.
Hạ Du thấy sát thủ đang tiến lại gần Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mà thị vệ đang bị quấn chân không thể thoát ra được, hắn ta lập tức hô lên với tên sát thủ kia, hoàn toàn không sợ chết: “Bắt nạt một người trói gà không chặt, đáng mặt hảo hán gì chứ! Có giỏi thì nhắm vào ta đây này!”
Thẩm Nguyệt nhìn theo hướng âm thanh, bỗng chốc thấy toàn thân mình bất ổn.
Ngay sau đó, một số sát thủ ở phía trước quả nhiên rất có nghĩa khí, chuyển hướng lao về phía Hạ Du.
Chắc hẳn sau khi so sánh thì chúng cảm thấy Hạ Du giống với mục tiêu của chúng hơn.
Thẩm Nguyệt quát ầm lên với Hạ Du: “Đồ ngốc! Còn không mau chạy đi!”
Hạ Du bấy giờ mới hoàn hồn, túm lấy Thanh Hạnh quay đầu chạy mất.
Tên sát thủ cầm đầu thấy vậy bèn giơ thanh kiếm trong tay lên, phóng vào lưng của Hạ Du.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Nguyệt rất ăn ý, đưa phi tiêu phòng thân cho Tô Vũ. Tô Vũ nhón lấy phi tiêu, thần sắc nặng nề như sấm chớp nghìn cân, hắn cũng lập tức phóng phi tiêu ra.
Hạ Du giật mình quay đầu lại, sợ hãi đến mức tim gan phèo phổi sắp vọt cả ra ngoài.
Hắn ta trông thấy thanh kiếm bén nhọn kia tới gần trong gang tấc, đột nhiên một chiếc phi tiêu từ bên cạnh bay tới, trùng hợp trúng ngay lưỡi kiếm kia, khiến thân kiếm bay lệch hướng, cắm vào thân cây bên cạnh.
Tô Vũ khẽ nói: “Nàng đi tiếp ứng cho Hạ Du, sát thủ cứ để ta xử lý”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Được, chàng phải cẩn thận đấy”.
Nói xong, hai người cùng lúc lao vào sâu trong rừng cây, lần lượt chạy về hai hướng.
Thẩm Nguyệt chạy lên phía trước tiếp ứng Hạ Du, Tô Vũ đuổi theo hắc y nhân từ phía sau.
Hạ Du và Thanh Hạnh lần mò trong bóng tối, chạy vào rừng cây, rõ ràng hắc y nhân ở phía sau càng lúc càng gần, thế mà đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.
Bóng người dao động, trong không khí ngập tràn mùi máu tanh, không ngừng kích thích cảm quan của Hạ Du.
Đột nhiên phía trước có người xông tới, Hạ Du và Thanh Hạnh không khỏi giật mình.
Hạ Du vô thức chắn trước mặt Thanh Hạnh, chuẩn bị liều mạng với người này.
Không ngờ giọng nói căng thẳng của Thẩm Nguyệt đột nhiên lọt vào tai hai người: “Làm cái quái gì thế hả! Ngươi còn định đánh nhau với ta chắc, không may chạy đi!”
Thẩm Nguyệt kéo hai người kia, nhân lúc Tô Vũ đang giữ chân đám sát thủ, ba người bất chấp mọi thứ, điên cuồng trốn chạy về phía trước.