Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng lúc này rất loạn, nàng không biết, liệu tiếng tim đập thình thịch không ngừng của mình có bị Tô Vũ nghe thấy hay không.  

 

Cho dù không nói câu nào mà chỉ im lặng đứng cùng hắn một lát thôi, Thẩm Nguyệt cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi.  

 

Tô Vũ giơ tay vén mấy sợi tóc rối bên tai Thẩm Nguyệt như trước kia.  

 

Lúc hắn hơi cúi người, vẻ mặt nghiêm túc tới mức khiến vành tai Thẩm Nguyệt nhanh chóng đỏ ửng.  

 

Bất kể đã trôi qua bao lâu, nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như hồi mới động lòng khi đứng trước hắn.  

 

Nhưng Tô Vũ còn chưa kịp nói thêm đôi câu với Thẩm Nguyệt thì đã nghe thấy những tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến từ nơi xa, hắn thoáng sững lại, sau đó thở dài bên tai nàng: “Chắc không kịp ôn chuyện rồi, có người đang tới”.  

 

Thẩm Nguyệt sững sờ.  

 

Hẳn đây là những người đã theo đuôi nàng trước đó, khó khăn lắm nàng mới cắt đuôi được bọn họ, có lẽ đối phương đã phát hiện ra điều gì nên mới quay lại tìm nàng.  

 

Thẩm Nguyệt nhìn bức tường cao cao, nắm chặt lấy cánh tay Tô Vũ: “Chàng đi trước đi, ta ở lại đây không sao đâu”.  

 

Tô Vũ cúi đầu nhìn nàng: “Nàng nỡ lòng để ta đi ư?”  

 

Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, bên trong hiện lên sự quả quyết, hồi lâu nàng mới thốt thành câu: “Không nỡ, nhưng chàng bắt buộc phải đi, nếu không sẽ chẳng kịp nữa”.  

 

Tô Vũ nói: “Nhưng ta cũng không nỡ rời đi”.  

 

Nói rồi, hắn nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, dẫn nàng chạy nhanh ra khỏi ngõ cụt.  

 

Giờ phút này, Thẩm Nguyệt cũng nghe thấy những tiếng bước chân đang tiến sát lại gần, đám người kia đang tìm tới gần chỗ họ.  

 

Khoảng cách gần đến mức như chỉ cách nhau đúng một bức tường, chỉ cần đám người kia chạy qua góc cua là sẽ phát hiện ra bọn họ.  

 

Đầu óc Thẩm Nguyệt như căng ra, nàng giãy khỏi tay Tô Vũ nhưng không ngờ Tô Vũ lại càng nắm chặt hơn.  

 

Thẩm Nguyệt vội nói: “Bọn họ vẫn chưa tìm tới mà chàng lại muốn chủ động chạm mặt trước ư?”  

 

Rời khỏi đoạn ngõ cụt này thì chỉ còn lại một con đường duy nhất, nếu như giữa đường chạm mặt đối phương, vậy thì coi như xong.  

 

Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, Tô Vũ đã đột ngột nắm lấy tay nàng, nhanh chóng kéo nàng vào trong một sân nhà của một hộ dân bên ngoài ngõ hẻm.  

 

Sân vốn là cửa có cài then, nhưng hắn vừa khẽ cử động tay đã làm gãy then cài.  

 

Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy có gì đó xẹt qua trước mắt, sau đó là nàng đã vào trong sân viện, lưng áp sát cánh cửa, còn Tô Vũ thì đứng trước mặt, cánh tay cong lại chống lên cửa, ngang tầm với mặt nàng.  

 

Thẩm Nguyệt cố gắng nín thở, gần như cùng lúc đó, đám người kia cũng chạy vụt qua góc tường về phía ngõ cụt.  

 

Nếu như Tô Vũ chậm một chút thôi thì chỉ e bọn họ sẽ bị đám người kia phát hiện.  

 

Những người kia đang áp sát phía ngõ cụt, cả hai nhìn thấy từng bóng người chạy vụt ngang thông qua khe hở của cánh cửa.  

 

Tô Vũ chú ý động tĩnh bên ngoài cửa, còn Thẩm Nguyệt lại chỉ mải ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn.  



Cho dù có người ở bên ngoài, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy vô cùng an toàn trong vòng tay của Tô Vũ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK