“Nếu công chúa biết rõ vậy...”, thủ thành nói: “Thì nên thức thời một chút, nếu không ta cứ nhốt họ ở bên ngoài vậy thôi, để họ tự sinh tự diệt cùng đám nạn dân”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn thủ thành: “Ở bên ngoài đó là đại tướng quân của Đại Sở, Hạ phó sứ còn là con trai của thừa tướng đương triều, ngươi cũng dám để họ tự sinh tự diệt?”
Thủ thành cười ha hả: “Đại tướng quân không hề dẫn binh, làm sao ta biết hắn ta có phải đại tướng quân hay không? Còn Hạ phó sứ kia nữa, trên người hắn ta viết hắn ta là con trai của thừa tướng ư? Một khi dấn thân vào trong đám nạn dân, ta chỉ đành coi họ như nạn dân mà xử lý thôi”.
Có câu hổ xuống đồng bằng còn không bằng con chó, chắc hẳn là như vậy đây.
Thành Giang Nam không phải thành nhỏ, không chỉ thành trì rộng lớn trù phú mà xung quanh thành trì còn có nhiều thành nhỏ và tiểu trấn khác, hình thành nên một tòa thành Giang Nam thương lộ thông suốt.
Thủ thành này là người đứng đầu vùng Giang Nam, bề ngoài có vẻ như gã không trêu vào được mấy vị quan lớn vinh hiển ở kinh thành, trên thực tế vẫn ngấm ngầm động chân động tay, mấy thủ đoạn kia cũng không phải lần đầu gã dùng đến.
Thủ thành ưỡn cái bụng phệ, dùng ánh mắt không có ý tốt vô cùng lộ liễu nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Muốn ta mở cổng thành cũng được thôi, thậm chí ta có thể làm theo ý muốn của Tĩnh Nguyệt công chúa, thả một bộ phận nạn dân vào thành, điều này phải xem Tĩnh Nguyệt công chúa có thành ý hay không”.
Thẩm Nguyệt lãnh đạm hỏi: “Đại nhân muốn thành ý thế nào?”
Thủ thành ngà ngà say nên cười lớn: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa thật lòng có thành ý thì khi nào nghĩ kỹ rồi, có thời gian, hẵng bàn bạc riêng với ta”.
Thẩm Nguyệt làm sao không hiểu, chỉ nhếch môi cười chứ không phủ nhận.
Bất kể là quan trường, thương trường hay chốn ăn chơi hưởng lạc, trước giờ vẫn không thể thiếu được những quy tắc ngấm ngầm.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy ta phải quay về suy nghĩ thật kỹ rồi. Ta thấy bữa tiệc này cũng gần xong, thời giờ không còn sớm nữa, đại nhân cứ tự nhiên, ta đành cáo từ trước”.
Thủ thành cũng không ngăn cản, nói vọng từ phía sau: “Công chúa quay về nhất định phải nghĩ cho kỹ nhé, ta luôn cung kính chờ đợi”.
Tô Vũ điềm tĩnh phất tay áo, đứng dậy đi cùng Thẩm Nguyệt. Ở những nơi như thế này, hắn như một cái bóng yên tĩnh, không nói năng gì nhiều.
Hai người lặng lẽ đi ra khỏi đại đường, phía sau lưng, tiệc tùng ca vũ mà thủ thành vừa cho ngừng lại tiếp diễn, không hề bị ảnh hưởng vì hai người rời đi.
Khi vừa nhấc chân ra khỏi khung cửa, đôi mắt trong veo của Thẩm Nguyệt lóe lên vẻ tàn ác trong đêm tối.
Quay về biệt uyển, trong phòng có đèn, hành lang cũng sáng rõ.
Thẩm Nguyệt đứng trong viện một lúc lâu, ánh đèn trong phòng cũng tản đi nhiều, giống như nhuốm một lớp sương lạnh mỏng manh, rơi trên nền đất mà nguội đi.
Tô Vũ nói: “Bên ngoài lạnh, về phòng đi”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi”.
Tô Vũ thấy nàng vào phòng rồi mới đi về phía một gian phòng khác.
Thẩm Nguyệt ngồi trước gương, có nha hoàn tiến tới thay quần áo, gỡ trang sức cho nàng.
Thế nhưng bàn tay của nha hoàn còn chưa chạm tới cây trâm bằng bạch ngọc trên tóc, đôi mắt nàng đã lóe lên hàn ý: “Lui xuống”.