Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tầm mắt Thẩm Nguyệt rơi xuống vết sẹo trên cổ tay hắn mà thoáng khựng lại, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy.  

 

Nàng vẫn ngồi trên bậc thềm, vùi đầu vào giữa hai đầu gối cũng loáng thoáng nghe được lời thái y nói với Tần Như Lương: “Tình trạng vết thương của tướng quân chưa lành, thật sự không thích hợp ra ngoài vận động…”  

 

Đại khái càm ràm nửa ngày.  

 

Thẩm Nguyệt cũng không nghe thấy đoạn sau nữa, đôi mắt nàng nhắm nghiền liền ngủ thiếp đi.  

 

Tần Như Lương đứng ở cửa đối diện quay đầu nhìn lại nàng.  

 

Dáng vẻ nàng gác bếp nấu thuốc, vùi đầu ngủ gục khiến trái tim hắn đau nhói.  

 

Câu trả lời của Thẩm Nguyệt đã rất rõ ràng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.  

 

Cả đời này Thẩm Nguyệt cũng sẽ không vì Tần Như Lương hắn mà dè dặt tỉ mỉ canh giữ như vậy, ngay cả trở về phòng ngủ một giấc cũng không nỡ rời đi.  

 

Tần Như Lương cuối cùng không chịu nổi nữa nói với nàng: “Mệt rồi thì về phòng ngủ đi, ở đây có thái y thay nàng trông chừng rồi”.  

 

Thẩm Nguyệt không đáp lời.  

 

Nàng rất cố chấp, không ai có thể thay đổi những việc bản thân nàng muốn làm.  

 

Tần Như Lương không thấy nàng ngẩng đầu liền xoay người đi vào phòng.  

 

Hắn ngồi trong phòng xuyên qua cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Nguyệt ở đối diện.  

 

Thấy sắc mặt hắn không tốt, thái y lo âu tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình bèn khéo léo khuyên nhủ: “Tướng quân đừng quá lo lắng, nếu không sẽ bất lợi cho việc hồi phục vết thương, công chúa Tĩnh Nguyệt tận tâm chăm sóc sứ thần như vậy có lẽ chỉ bởi ngài ấy vì người mà bị thương nên công chúa áy náy trong lòng mà thôi, đợi sứ thần tỉnh lại liền tốt rồi…”  

 

Tần Như Lương liếc mắt nhìn vị thái y đó đáp lạnh băng: “Từ lúc nào mà chuyện của công chúa tới lượt các ngươi chõ mồm vào rồi?”  

 

Không nói còn tốt, nhưng nghe xong những lời này của thái y Tần Như Lương càng thêm phiền muộn.  

 

Đừng nói là bây giờ Tô Vũ chưa tỉnh Thẩm Nguyệt đã như vậy, đợi sau khi Tô Vũ tỉnh lại, e rằng nàng sẽ lại càng không chú ý tới hắn ta.  

 

Dù đã nhận được đáp án từ Thẩm Nguyệt nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu, buồn bã cùng đố kỵ.   

 

Sau khi ấm thuốc được đun sôi lặp lại hai ba lần để cô đặc thành tinh chất.  

 

Thẩm Nguyệt trút canh ra bát không sót một giọt, sau đó cho thêm một ít gạo và đun thành cháo thuốc.  

 

Làm như vậy không chỉ có lợi đối với chấn thương của Tô Vũ mà còn có thể duy trì các cơ năng thân thể cho hắn.  

 

Xem chừng mùi vị của bát cháo thuốc không thơm ngon gì nhưng Thẩm Nguyệt thầm nghĩ hắn hẳn là sẽ không sợ đắng, có thể nuốt xuống.  

 

Nếu hắn sợ đắng sẽ chỉ cau mày, để Thẩm Nguyệt thấy được phản ứng của hắn, như vậy cũng tốt.  

 

Nàng ngồi ở mép giường, cẩn thận từng li đút xuống từng thìa.  

 

Dường như Tô Vũ biết được bản thân đang uống thuốc nên rất phối hợp, Thẩm Nguyệt không tốn quá nhiều sức lực đã bón xong bát thuốc, một giọt cũng không rơi rớt ra ngoài.  

 

Cứ cách hai ngày Thẩm Nguyệt phải thay thuốc cho Tô Vũ một lần cùng châm cứu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK