Một lúc sau, đột nhiên Quan Triều Viễn như nhớ ra điều gì, buông tay Tô Lam ra, bước đến ghế sô pha, cầm túi xách của Tô Lam lấy điện thoại ra.
“Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?” Tô Lam không biết Quan Triều Viễn muốn làm gì, cho nên muốn bước đến giành lấy điện thoại.
Quan Triều Viễn giơ cánh tay lên, vốn dĩ Tô Lam không với không tới điện. thoại, hai người vờn qua vờn lại, cô biết dù có làm gì cũng không giành nổi với anh. Vả lại trong điện thoại cũng không có bí mật gì, vì thế cô dứt khoát không giành nữa, khoanh tay ngồi xuống sô pha.
Nhưng việc Tô Lam giành lấy điện thoại lại khiến cho Quan Triều Viện nghi ngờ trong điện thoại của cô chắc chắn có bí mật, cho nên anh mở điện thoại, kiểm tra tin nhắn trước, sau đó kiểm tra nhật ký cuộc gọi.
Khi nhìn thấy nhật ký cuộc gọi, vẻ mặt Quan Triều Viễn càng trở nên khó coi, anh đưa nhật ký cuộc gọi đến trước mặt Tô Lam hỏi: “Đây là gì?”
Tô Lam có chút không thèm nhìn nhật ký cuộc gọi, nhìn trên đó có tên của Trịnh Hạo, mà mấy ngày nay giữa hai người họ có năm sau cuộc điện thoại.
Tô Lam biết điều mà Quan Triều Viễn đang nghĩ tới, cô phiền chán trả lời: “Quan Triều Viễn, anh có thôi đi không? Chẳng lẽ tôi không có quyền liên lạc với bạn bè bình thường sao?”
“Người này luôn có ý với cô, không phải cô không biết, nhân lúc tôi không ở Giang Châu, cô và anh ta lại có quan hệ bí mật như vậy là có ý gì? Cô vẫn chưa cắt đứt quan hệ với anh ta, hay là mấy ngày nay lại tro tàn lại cháy với anh ta rồi?” Quan Triều Viễn tức giận ném điện thoại, nghe thấy tiếng điện thoại và vào vách tường, lại trượt từ vách tường xuống sàn nhà.
Tô Lam nhìn điện thoại di động của mình bị vỡ thành nhiều mảnh trên sàn, không khỏi tức giận giơ tay đánh anh: “Quan Triều Viễn, anh đừng gán tội cho người khác như thế!”
Quan Triều Viễn tùy ý để Tô Lam đấm vào ngực mình, đợi đến khi cô đánh một kiệt sức, anh không dám kéo cả người cô, đột nhiên anh cúi người ôm ngang người cố lên!
“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống, anh có nghe thấy không?” Đột nhiên cả người Tô Lam bị nhấc bổng lên, trong cơn choáng váng, cô vội vàng nắm lấy cổ áo của Quan Triều Viễn, không biết anh muốn làm gì.
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam xoay người bước ra cửa lớn, mẹ Trần ở bên cạnh vội vàng đuổi theo: “Cậu chủ, cậu định ôm mợ chủ đi đâu vậy?”
“Dì thu dọn đồ dùng của mợ chủ, lát nữa sẽ có người đến đón dì.” Quan Triều Viễn nói xong, ôm Tô Lam đi thẳng ra cửa lớn.
Bỏ lại mẹ Trần với khuôn mặt đờ đẫn.