Nghe lời này của mẹ mình, Tô Lam nhíu mày, cô cảm thấy khó xử. Vấn đề giữa cô và Tô Yên đã không còn đơn giản là người chị như cô nhường nhịn một chút như vậy nữa, mà đã liên quan đến danh dự và nguyên tắc của bản thân cô. Hơn nữa, bây giờ Tô Yên đã đến mức không từ thủ đoạn nào khiến cho người ta sợ hãi, đừng nói đến việc muốn duy trì tình chị em gì nữa, điều cô muốn nhất lúc này chính là tránh xa cô ta, bởi vì cô ta thật sự khiến cho bản thân cô cảm thấy sợ hãi.
Thấy Tô Lam không có phản ứng, Sở Thanh Diên lập tức dùng ánh mắt cầu xin nói: "Con coi như là vì an ủi mẹ, mẹ thật sự không muốn nhìn hai chị em con trở mặt thành thù."
Nghe thấy lời này, cho dù Tô Lam lòng dạ cứng rắn cũng không thể giữ vững, chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm."
Bây giờ trước hết cô chỉ có thể ngoài miệng đồng ý, còn về những cái khác chỉ có thể để sau này tùy vào tình hình.
"Được, được." Nghe Tô Lam đồng ý, Sở Thanh Diên vô cùng vui vẻ.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Lam ngồi lên ghế phụ, chiếc Land Rover cũng khởi động máy.
Tô Lam vẫy tay với Sở Thanh Diên, chiếc xe cũng lập tức chuyển hướng rời đi.
Sở Thanh niên xoay người, vừa muốn đi về, dì Lưu đã lập tức chạy đến, làm quen nói: "Sở Thanh Diên, đó là con rể của bà sao?"
"Đúng vậy." Sở Thanh Diên liếc mắt nhìn dì Lưu một cái, gật đầu.
"Dáng vẻ quả thật đẹp trai lịch thiệp, ăn nói cũng giỏi, vừa nhìn đã biết là người có tầm cỡ. Chiếc xe đó chắc chắn phải hơn trăm vạn đúng chứ? Tô Lam thật sự có phúc, có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy!" Dì Lưu bắt đầu nịnh nọt nói.
Sở Thanh Diên giật khóe miệng, bà nói: "Tô Lam là kiểu phụ nữ bước thêm bước nữa này thì có thể tìm được người tốt gì cơ chứ? Cứ chắp vá như vậy thôi, không phải mấy người từng nói sao? Người có tiền sẽ không nhìn trúng nó mà." Nói xong, bà lập tức xoay người đi vào nhà.
Dì Lưu tự làm cho bản thân bẻ mặt, liếc nhìn về phía nhà Sở Thanh Diện một cái, sau đó
xoay người rời đi...
Chiếc xe chạy với tốc độ ổn định trên đường Tô Lam quay đầu nhìn Xuân Xuân đang được chị Vụ bế.
"Khởi Kỳ, cảm ơn anh giúp tôi một ân tình lớn." Sau đó, Tô Lam quay đầu nói với Quan Khởi Kỳ đang lái xe.
Quan Khởi Kỳ cười, sau đó nói: "Em cảm thấy vừa nãy tôi diễn có ổn không?"
Tô Lam nhếch miệng cười: "Có chút hơi lố rồi."
"Hả? Là sao?" Quan Khởi Kỳ lập tức căng thẳng.
"Anh mua nhiều quà như vậy dọa mẹ tôi sợ, hơn nữa, anh vừa vào nhà đã lập tức gọi mẹ, tôi cũng bị anh gọi đến nỗi vô cùng sợ hãi" Tô Lam che miệng cười nói.
Nghe thấy vậy, Quan Khởi Kỳ ưỡn thẳng cổ nói: "Diễn mà, chính là phải diễn y như thật mới được, hơn nữa những món quà đó cũng là cho những người hàng xóm tầm nhìn hạn hẹp của em xem, không đáng giá bao nhiêu cả!"
Sau đó, Tô Lâm nghiêm túc nói: "Nếu như tôi có thể đề cử nam diễn viên chính Oscar, tôi chắc chắn chọn anh!"
"Ha ha." Nghe thấy lời này, Quan Khởi Kỳ cười vui vẻ.
Sau đó, Tô Lam nhìn con đường phía nước nói: "Khởi Kỳ, anh đưa chúng tôi đi đâu vậy?"
"Nhà tôi." Quan Khởi Kỳ trả lời.
Nghe xong, Tô Lam lập tức nhíu mày, cô nói: "Khởi Kỳ, không phải tôi nói là nhờ anh giúp tôi và Xuân Xuân tìm một căn nhà sao? Tôi và Xuân Xuân ở nhà anh sẽ rất phiền phức."
"Có gì mà phiền phức? Tôi cảm thất rất tốt mà." Quan Khởi Kỳ dang hai tay ra.
"Nhưng mà.." Tô Lam còn muốn nói gì đó, dù sao thì cô với Xuân Xuân vào ở nhà của Quan Khởi Kỳ thật sự không ổn lắm.
Nhưng Quan Khởi Kỳ lại ngắt lời cô, anh ấy nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để em vào nhà tôi , một lát nữa đến rồi em sẽ biết thôi. Tin tưởng tôi, tôi sẽ không khiến cho em khó xử." Nghe
như vậy, Tô Lam chỉ có thể im lặng, bởi vì Quan Khởi Kỳ mỗi lần đều sẽ nói được làm được, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh ấy.