Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác Lý không khỏi cười lạnh nói: "Sở Thanh niên, chúng ta là hàng xóm mấy chục năm rồi, chuyện nhà bà tôi còn không biết? Lại còn cưới hỏi đàng hoàng, mấy tháng rồi, ngay cả mặt thằng con rể kia của bà cũng chưa gặp lần nào, thế mà còn không biết ngại nói cưới hỏi đàng hoàng!" 

"Bà..." Sở Thanh Diên nhất thời nghẹn lời, nhẫn nhịn đến nỗi đỏ mặt tía tai. 

"Bà cái gì? Không nói nổi nữa chứ gì? Phì.." Bác Lý nhổ một ngụm nước bọt. 

Giờ phút này, Tô Lam đứng ở trên ban công đã không thể nhịn được nữa, dưới tình thế cấp bách, cô bèn giơ tay kéo cửa sổ ra. 

Tô Lam nhô đầu ra từ trên ban công quát to: "Bác Lý, làm sao bác biết cháu chưa kết hôn đã sinh con? Con mắt nào của bác thấy cháu làm bồ nhí cho người giàu?" 

Mấy người đứng ở dưới tầng đột nhiên nhìn thấy Tô Lam ở trên ban công, Sở Thanh Diên không khỏi bước lên trách cứ: "Người lớn nói chuyện, con góp vui làm gì? Đi trông con đi!" 

Đương nhiên Sở Thanh Diên biết chuyện của con gái mình, thứ nhất là bà sợi Tô Lam bị mấy bà hàng xóm lắm mồm này chế nhạo, thứ hai là cũng không muốn làm lớn chuyện. 

Nhưng bác Lý vẫn không chịu yếu thế, vừa chống nạnh vừa kêu to với Tô Lam: "Tô Lam, cháu nói không làm bồ nhí người ta, vậy ba của đứa bé kia đâu? Đứa con mà mỗi ngày cháu ôm trong lòng có phải là con hoang không có ba không?" 

"Ha ha..." Lời của bác Lý dẫn đến một tràng cười ồ của mọi người. 

Nơi những người chợ búa tụ tập, chỗ nào có ầmĩ thì sẽ có rất nhiều người đến vây xem, chỗ này vừa có náo nhiệt, những hàng xóm xung quanh cũng đều tiến sát đến bên này. 

Sở Thanh Niên thấy càng ngày càng có nhiều người, bản thân cũng càng ngày càng không cãi lại, mặt kìm nén đến tím cả lên. 

Bị ép đến mức này, Tô Lam quyết định lớn tiếng nói: "Ngày mai ba của đứa bé sẽ đến đón chúng cháu, cũng bởi vì mấy ngày nay anh ấy đi công tác bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc mẹ con cháu nên cháu mới ôm con về nhà ngoại." 

Nghe thấy lời này, Sở Thanh Diên nhíu mày, có chút lo lắng nhưng không tiện thể hiện ra. 

Bác Lý nói ngập tràn chế giễu: "Được, vậy ngày mai chúng tôi xem rốt cuộc có đàn ông đến đón cháu hay không, đến lúc đó đừng là một ông già hói đầu lưng còng là được!" 

"Ha ha..." Những người xung quanh nghe vậy đều che miệng cười, còn có tiếng cười châm biếm. 

"Đến lúc đó các bác xem là biết, tốt nhất là ngày mai các bác đừng đi đâu!" Tô Lam tức giận nói. 

"Ngày mai chắc chắn tôi không đi đâu hết, còn cách cái ghế đẩu ra ngồi ở cửa tòa nhà chúng ta để xem con rể nhà bà là thần thánh phương nào!" Bác Lý nghiêng đầu nói. 

"Mẹ, lên nhà nấu cơm thôi." Tô Lam gọi Sở Thanh Diên một tiếng, không tiếp tục để ý tới bác Lý kia, giơ tay đóng cửa sổ rầm một cái. 

Sở Thanh Diên thấy vậy chỉ đành xách giỏ thức ăn bước nhanh rời khỏi chỗ đó rồi về nhà. 

"Giải tán, giải tán đi." Sau khi Sở Thanh Diên đi, mọi người thấy vô vị nên cũng giải tán. 

Rảo bước vào cửa nhà, Sở Thanh Diên vội vàng đóng cửa lại, đặt giỏ thức ăn dưới đất rồi quay người bước vào cửa phòng ngủ của Tô Lam. 

Lúc này, Tô Lam đang ngồi ở bên giường nhìn Xuân Xuân đang ngủ say. 

Nói thật, đáy lòng cô có chút hối hận vì lời buột miệng nói ra lúc nãy, bây giờ nghĩ xem trận này phải làm thế nào mới có thể toàn vẹn? Trong thời gian. ngắn như vậy bảo cô đi đâu tìm ba của một đứa bé về? 

Nhưng đã mạnh miệng nói ra rồi, lần này cô nhất định phải làm được để chặn miệng bác Lý ở đối diện. 

Nhìn thấy Tô Lam, Sở Thanh Diên tức không để đầu cho hết đi tới ngồi lên cái ghế ở bên giường. 

"Để mẹ xem lần này con giải quyết như thế nào." Sở Thanh Diên sa sầm mặt tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK