Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tô Lam vội vàng mở thuốc hạ sốt mình mang tới ra, sau đó ngồi ở mép giường, dùng hết sức của mình mới đỡ được Quan Khởi Kỳ ngồi dậy. 

“Khởi Kỳ, uống thuốc đi.” Gọi một tiếng, Tô Lam bèn bỏ thuốc vào trong miệng anh ấy, sau đó đưa ly nước vào trong miệng của anh ấy. Vừa mới uống thuốc xong, Tô Lam còn chưa kịp bỏ ly nước trong tay xuống, Quan Khởi Kỳ đã ôm lấy cô, trong miệng kêu lên: “Lạnh..” 

Tô Lam bị anh ấy đột ngột ôm lấy, cánh tay không tự chủ run rẩy, nước còn lại trong cốc cũng văng tung tóe ra ngoài. 

Sau đó, cô cũng cảm nhận được cơ thể anh ấy đang run rẩy không ngừng. Tô Lam biết anh đã sốt cao lắm rồi, vội vàng đỡ anh ấy nằm xuống, sau đó đắp kín chắn cho anh ấy. 

"Đừng đi! Đừng đi..." Trong giấc mơ, Quan Khởi Kỳ nắm chặt cổ tay Tô Lam không buông. 

Tô Lam cau mày, vươn tay định đẩy tay anh ấy ra những thử suốt mấy lần vẫn không thành công. Thấy anh ấy sốt cao đến mức nói mê, cô lại mềm lòng, ngồi xuống mép giường bên cạnh anh ấy, mặc anh ấy nắm chặt cổ tay mình không buông. 

Vừa ngồi xuống đã ngồi suốt nửa tiếng, đột nhiên cơ thể dưới chắn của Quan Khởi Kỳ run lên, hơn nữa trong miệng còn cứ lẩm bẩm mãi: "Lạnh, lạnh quá..." 

Tô Lam nghe vậy, đặt tay lên trán anh, thấy vẫn chưa ra mồ hôi, cô vô cùng sốt ruột, sốt cao mà không ra mồ hôi thì nhiệt độ sẽ không hạ xuống được. 

Tô Lam nhìn quanh bốn phía, gỡ tay anh ấy ra, sang phòng bên cạnh đem về một đống chăn, đắp lên người Quan Khởi Kỳ, hi vọng anh ấy có thể chóng ra mồ hôi. 

Tuy nhiên Quan Khởi Kỳ lại lăn qua lộn lại trong chăn, miệng vẫn cứ rên rỉ: "Lạnh quá, lạnh..." 

Tô Lam thấy không ổn, vội bước đến VỖ vào gò má Quan Khởi Kỳ, nhẹ giọng nói: "Khởi Kỳ, anh sốt cao lắm, tôi đưa anh đi viện. Anh mau dậy đi!" 

Thế nhưng Quan Khởi Kỳ đã không chịu nghe theo còn ôm chặt Tô Lam, miệng vẫn ư ử: "Đừng đi, đừng rời khỏi tôi..." 

Tô Lam bị Quan Khởi Kỳ ôm chặt, mượn ánh sáng mờ ảo bên ngoài, cô cúi xuống nhìn người đàn ông đột nhiên giống như một đứa trẻ trước mặt, do dự không biết làm sao. 

Lúc này, chân mày anh ấy nhíu chặt, mà cả người vẫn run lẩy bẩy, sự kiện cường của người đàn ông trên miệng chẳng biết đã trốn đâu mất, thay vào đó là sự yếu ớt và sợ hãi hệt như một đứa trẻ. 

Người đàn ông này có thể xem như quý nhân trong cuộc đời của Tô Lam, biết bao lần cô rơi vào nguy hiểm đều là anh ấy cứu cô ra. Nếu như không có cô của hiện tại cũng sẽ chẳng có Xuân Xuân khỏe mạnh, hoạt bát của bây giờ. 

Tô Lam vô cùng cảm kích Quan Khởi Kỳ nhưng lại chẳng biết báo đáp thế nào, hơn nữa, hiện tại cả cô và Xuân Xuân đều đang nhận sự giúp đỡ từ anh ấy. 

Sau khi suy nghĩ rất nhiều lần, Tô Lam chậm rãi vươn đôi tay ra, vòng ra sau lưng, ôm anh ấy, nhẹ giọng nói bên tai Quan Khởi Kỳ: "Tôi không đi, tôi ở đây với anh." 

Tô Lam không biết anh ấy có nghe được lời mình nói hay không nhưng cô có cảm giác tay anh ấy siết lại, ôm cô chặt thêm một chút. 

Tô Lam không từ chối cũng không đẩy ra, ngược lại còn vươn tay đắp chiếc chăn thật dày lên người mình và anh ấy. Điều anh ấy cần nhất bây giờ là ra mồ hôi, phải ra mồ hôi thì mới hạ sốt được. 

Mặt anh ấy vùi vào hõm vai cô, Tô Lam có thể cảm nhận được gương mặt anh ấy lúc này đã nóng rực vì cơn sốt cao. Ngay lúc này đây, cô không rõ bản thân làm như vậy có đúng hay không nhưng cô nhất định phải hành động như thế. Có lẽ, chỉ khi làm vậy thì cô mới có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng mình với anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK