Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, có một giọng nói uyển chuyển dịu dàng vang lên bên tai cô. 

“Em yên tâm, hiện tại Xuân Xuân và Minh An có chị Hồng chăm sóc, bọn chúng đều rất ổn!” 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tô Lam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quan Triều Viễn đứng trước mặt mình. Lúc này anh khoác trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ không thắt cà vạt, cổ áo hơi hở ra, tóc cũng hơi lộn xộn, cằm có chút râu ria, dường như đôi mắt có hơi hốc hác. Tuy nhiên ánh mắt vô cùng dịu dàng của anh lại khiến trái tim cô không khỏi run lên loạn nhịp. 

Cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, Tô Lam mới thu hồi ánh mắt của mình. Không thể phủ nhận, anh thật sự rất đẹp trai, hơn nữa vẻ đẹp trai của hiện tại lại không giống với mấy năm trước. Bây giờ trên gương mặt anh mang theo vẻ thăng trầm, ánh mắt lại trở nên sâu xa hơn, trưởng thành hơn so với mấy năm trước, cũng có sức hút của người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa vào lúc này, dù là ánh mắt hay là giọng nói của anh đều trở nên vô cùng dịu dàng, khiến cho Tô Lam trở nên điên cuồng. 

Được thôi, đây là đang ép cô tuân theo sự chi phối và điều khiển sao? Cô còn lâu mới làm vậy! Trên thế giới này những món đồ càng đẹp đẽ dễ thương lại càng nguy hiểm, ví dụ như hoa anh túc và hoa mạn đà la. Con người cũng vậy, khi xa vào lưới tình của anh, cô sẽ cảm nhận được nỗi đau như hàng vạn mũi tên cắm vào tim mình và nỗi đau đớn muôn đời muôn kiếp không thoát ra được. Nỗi đau này cô đã từng trải qua, cho nên cũng rút ra được bài học. 

Tuy nhiên, trên mặt Tô Lam vẫn có hơi ửng đỏ, dù sao thì lúc này cô cũng hơi chột dạ. 

Mà Quan Triều Viễn lại quan tâm đến sức khỏe của cô, cho nên không chú ý đến những thay đổi nhỏ bé tinh tế trong tâm trạng của cô. 

“Đây là bệnh viện?" Tô Lam nhìn chiếc kim trên mu bàn tay mình, cô đang truyền nước biển. 

Quan Triều Viễn gật đầu và nói: “Em bị viêm tuyến sữa cấp tính, cũng may là cơn sốt đã giảm, tuy nhiên bác sĩ nói rằng cần phải truyền dịch một tuần mới được.” 

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam lập tức cau mày và nói: “Một tuần? Thế thì sao được? Tôi còn phải mang theo Xuân Xuân.” 

Quan Triều Viễn nhẫn nại nói: “Tôi biết em đang cho Xuân Xuân cai sữa, cũng may mấy ngày em nằm viện, chị Hồng sẽ giúp em chăm sóc Xuân Xuân vài ngày, đợi đến khi sức khỏe của em ổn rồi, có thể trở về mang theo Xuân Xuân, lúc đó con bé cũng thích nghi được rồi, em xem như vậy có được không?” 

Quan Triều Viễn đang nói chuyện với Tô Lam bằng giọng thương lượng. Tất nhiên anh rất hiểu tính cách của Tô Lam, sợ cô sẽ không đồng ý. 

Nghe vậy, lúc này Tô Lam vẫn còn có thể cảm nhận ngực mình đau nhói, cúi đầu xuống nhìn, lồng ngực căng phồng, giống như hai cái túi, áo sọc kẻ bệnh viện trên người cũng bị căng đầy lên. 

Tình trạng hiện tại của cô thực sự không thể chăm sóc cho Xuân Xuân, hơn nữa còn phải nằm viện để điều trị. 

Cô quen chị Hồng, chị ấy đã chăm sóc Minh An từ khi còn nhỏ, là một người tốt, đối xử với trẻ con cũng rất tốt, cho nên giao Xuân Xuân và Minh An cho chị ấy chăm sóc, cô cũng rất yên tâm. 

“Hơn nữa chị Hồng rất có kinh nghiệm về chuyện cai sữa, so với bản thân em tự cai sữa cho con còn đáng tin cậy hơn nhiều.” Quan Triều Viễn lại nói thêm một câu nữa. 

Nghe thấy lời nói này, Tô Lam lập tức tức giận, ngẩng đầu lên hung dữ tranh cãi: “Sao tôi cai sữa cho con lại không đáng tin?” 

Vừa ngẩng đầu, Tô Lam lại nhìn thấy ánh mắt của Quan Triều Viễn đang đảo qua đảo lại trên nửa người cô. 

Cô vừa cúi đầu, nhìn thấy hai cái túi trên ngực mình, ngay lập tức mặt cô lại càng đỏ lên giống như con tôm vậy! 

Sau đó, cô cả hai cánh tay ôm lấy ngực mình và tức giận nói: “Anh nhìn gì vậy?” Vốn dĩ Quan Triều Viễn chỉ đang nhìn theo ánh mắt của cô nhưng thứ anh nhìn thấy lại là hai ngọn núi rất cao. Bây giờ cô đang ở trong thời kỳ tăng tiết sữa, anh biết đây chỉ là phản ứng bình thường. Vốn dĩ anh cũng chẳng có ý đồ gì khác, nhưng sau khi Tô Lam hỏi, chuyện này lại thành bỉ ổi đê tiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK