Nhưng con nít chính là con nít, hơn nữa Xuân Xuân chỉ mới hơn một tuổi, cô bé nào có nghe hiểu được mấy lời này? Cô bé chỉ biết là mình bị mẹ khiển trách đánh đập, nên chỉ có thể khóc nức nở.
Thấy Xuân Xuân ngồi dậy khóc lóc, nước mắt nước mũi dính đầy trên khuôn mặt mũm mĩm, Tô Lam vừa giận vừa tức, cô vươn tay ném đống hàng hoá giường sofa xuống, sau đó dùng hai tay ôm đầu mình, phiền hà chịu không thấu.
Lúc này, trong tiếng khóc của Xuân Xuân, cô không thể không tự hỏi, sao cô lại biến cuộc sống của mình thành những ngày tháng như thế này? Một ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng nhớ đến mẹ mình năm ấy chẳng phải đã dẫn theo mình và em gái cùng sống những ngày tháng như vậy sao? Có điều khi ấy mình và em gái lớn tuổi hơn Xuân Xuân nhiều, không cần mẹ phải hao tâm tổn trí nhiều như vậy, nhưng xét cho cùng, mẹ không có nhiều văn hoá và cũng không có kỹ thuật, nhưng chẳng phải ba người bọn họ vẫn ngoan cường sống tiếp đó sao?
Nghĩ đến đây, cô đưa mắt nhìn Xuân Xuân đang bò đến bên cạnh mình, trong lòng Tô Lam cảm thấy khó chịu vô cùng, trái tim cũng nhũn ra.
Cô vươn tay ôm Xuân Xuân vào lòng, đang định dỗ dành Xuân Xuân đang khóc nhè thì không ngờ điện thoại lại reo lên đúng lúc này.
Cô cầm điện thoại qua, cúi đầu nhìn thì thấy là số của Quan Triều Viễn, cô không khỏi cau mày, nhưng trong lòng nghĩ rằng có thể là Minh An nhớ mình cũng không chừng, dù sao cũng đã hai tuần Minh An chưa đến rồi. Từ khi dọn đến chỗ Kiều Tâm, Minh An đã đến mấy lần, nhưng ở đây thật sự quá chật, Minh An lại là con trai, vô cùng hiếu động, nên thường xuyên làm cho nơi này lộn xộn hết cả lên. Tô Lam sợ ảnh hưởng đến Kiều Tâm nên cố để Minh An ít đến đây, nhưng trong lòng cô vẫn rất nhớ Minh An, cho nên mới quyết tâm cố gắng hai năm, sau này có thể mua một căn nhà nhỏ, sau này ba mẹ con cô có thể ở chung rồi.
Tô Lam nhận điện thoại trong tiếng khóc nức nở của Xuân Xuân.
“Alo?”
“Sao Xuân Xuân khóc vậy?” Điện thoại vừa thông, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn.
Nghe thấy sự sốt sắng trọng giọng nói của anh, Tô Lam cau mày, đáp: “Con bé không chịu ngủ, tôi đánh nó hai cái.”
Tô Lam cũng không biết vì sao mình lại buột miệng nói ra như vậy, có lẽ là vì nỗi buồn khổ ban nãy đã khiến cô vội vàng muốn tìm nơi để trút nỗi lòng? Thế nhưng, cô vậy mà lại trút nỗi lòng với Quan Triều Viễn, có thể thấy giờ đây cô đã chán nản biết bao.
“Sao em lại đánh Xuân Xuân? Con bé mới bao lớn? Đã biết gì đâu?”
Quan Triều Viễn ở đầu dây bên kia không thể không phàn nàn.
Tô Lam nghe anh nói vậy thì không khỏi nói: “Anh bớt ra vẻ đứng nói không đau eo đi, anh có biết nuôi một đứa trẻ khổ thế nào mệt đến đầu không? Bằng không thì anh đến nuôi đi!”
Nghe Tô Lam oán trách như vậy, đầu dây bên kia dừng lại hai giây, sau đó cố kìm nén cảm xúc của mình mà nói: “Minh An nhớ em và Xuân Xuân, nên tôi đưa thằng bé qua, tôi cũng nhớ Xuân Xuân nữa, bây giờ tôi có thể lên gặp con bé không?”
Đây là quy định Tô Lam đặt ra cho Quan Triều Viễn trong mấy tháng qua, chỉ khi có được sự cho phép của cô thì anh mới có thể lên gặp Xuân Xuân.
Vì sợ Tô Lam tức giận nên Quan Triều Viễn vẫn luôn làm theo một cách nghiêm chỉnh, chính là bởi vì Quan Triều Viễn đã không quấn riết không buông Tô Lam nữa nên cô mới yên tâm để anh lên gặp Xuân Xuân.
“Được thôi, lên đi.” Tô Lam nhíu mày nói một câu.
Rất nhanh, chuông cửa đã vang lên.