“Em có biết lúc tôi nghe được tin em bị thương nhập viện có bao nhiêu lo lắng không? Tôi lại xe vượt mấy cái đèn đỏ, suýt chút nữa đã đâm vào mấy chiếc xe rồi!” Giọng nói của Quan Triều Viễn đã có thể dâng lên tận mái nhà.
Tô Lam mờ mịt nhìn anh, trước giờ những chuyện này anh chưa từng nói với cô, cho nên cô không hề hay biết.
“Em có biết lúc tôi biết em bị điếc đã khổ sở tới mức nào không? Tôi thà rằng người bị điếc là tôi!” Quan Triều Viễn tiếp tục quát.
Đôi mắt của Tô Lam nhìn chằm chằm vào anh, quả thật thông báo này đã làm cho cô xúc động, anh không phải là một người đàn ông biết thể hiện tình cảm của mình, điều này có hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Đúng là như vậy sao? Cô tự hỏi bản thân ở trong lòng, rốt cuộc cô ở trong cảm nhận của anh được xem là gì? “Tôi lo em sợ hãi, cho nên bỏ cả đống chuyện lớn để ở đây cùng với em, em có biết ngày hôm qua tôi có một hợp đồng lớn cỡ nào cần ký không? Nhưng chỉ vì tôi không tự mình tham dự buổi họp ký hợp đồng, nên đối phương cho rằng tôi không có thành ý, vì thế đã hủy bỏ hợp đồng ngay tại chỗ, em có biết chuyện này có tổn thất lớn đến mức nào đối với Thịnh Thế không?” Quan Triều Viễn nói xong một tràng thì lùi hai bước.
Tô Lam ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn, thật sự cô cũng không hề biết những chuyện này.
“Kết quả em thì sao? Em lại đang lừa dối tôi, em cho rằng tôi là thằng ngốc sao? Để cho em đùa giỡn như vậy?” Quát xong, Quan Triều Viễn tức giận ném đổ ghế dựa lên trên mặt đất, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tô Lam ngồi ở trên giường bệnh, những lời anh vừa mới nói cô thật sự không biết, không hề hay biết chút nào.
Nhưng mà cô tin tưởng những lời anh nói đều là sự thật, từ trước tới giờ anh chưa từng nói dối cô.
Hiện tại ở trong lòng Tô Lam tràn ngập áy náy, không ngờ bởi vì bản thân tùy hứng nhất thời, lại mang tới cho Thịnh Thế tổn thất lớn như vậy. Tô Lam thoáng liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiên nhìn đến tình trạng trên mặt đất, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Trên sàn nhà có vết máu, Tô Lam nhíu mày nhớ lại, tình cảnh Quan Triều Viễn đi giày bước lên mảnh thủy tinh vừa rồi hiện ra trước mắt.
Chẳng lẽ vết máu trên mặt đất đều đều là mảnh vỡ thủy tinh đâm thủng chân anh? Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi sợ hãi!
Sau khi sửng sốt vài giây, Tô Lam không tự chủ được đứng dậy chạy ra tới cửa.
Tô Lam chạy một mạch tới cửa lớn ngoài bệnh viện, cũng không đuổi kịp được Quan Triều Viễn, nhìn xung quanh vốn không hề có bóng dáng của anh, cô đơn xoay người, giống như một u hồn đang bay lơ lửng ở hành lang...
Trở lại giường bệnh, rất nhanh đã có bác sĩ và y tá tới kiểm tra thân thể cho cô, cũng chúc mừng cô khôi phục được thính lực.
Tô Lam biết chắc hẳn là Quan Triều Viễn nói cho bác sĩ, đừng nhìn lúc anh rời đi tức giận như vậy, xem ra trong lòng vẫn để ý đến cô.
Sau đó Tô Lam được y tả đưa đi làm kiểm tra toàn thân, đợi đến khi kiểm tra hoàn tất cũng đã tới buổi chiều.
Bên ngoài ráng trời xinh đẹp, Tô Lam ngồi ở mép giường, nhìn bầu trời màu cam, trong lòng có muôn vàn cảm xúc.
Đêm nay anh còn đến nữa không?
Chắc có lẽ là không, lúc anh rời đi tức giận như vậy, hắn là sẽ không tha thứ cho cô.
Đang lúc ngây người, đột nhiên cô nghe thấy cửa ở sau lưng bị mở ra, Tô Lam lập tức quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy rõ người đi vào, rõ ràng trên mặt cô mang theo thất vọng.
Người đi vào chính là Lâm Minh, mà anh ta cũng đóng cửa phòng lại, chứng tỏ phía sau cũng không có Quan Triều Viễn.
“Cô Tô?” Lâm Minh tiến lên cười nói.
Liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, Tô Lam cúi đầu hỏi: “Anh ấy sai anh tới làm gì?”
Lúc này Lâm Minh mới đưa cái hộp màu trắng trong tay cho Tô Lam nói: “Đây là điện thoại kiểu dáng mới nhất, tổng giám đốc Quản bảo tôi đưa tới cho cô.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam giương mắt nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Minh, sau đó duỗi tay nhận lấy.
Hai ngày trước điện thoại của cô đã bị anh ném vỡ, bây giờ cô chẳng có cách nào liên lạc với bên ngoài, nhưng anh cũng rất chu đáo, còn biết sai Lâm Minh mua một cái đưa tới đây cho
Trong lúc nhất thời, Tô Lam cảm thấy đôi mắt hơi ê ẩm, người có thể quan tâm có nhiều năm như vậy quả thật đúng là không có mấy người.
“Anh ấy... Còn nói gì nữa không?” Tô Lam ậm ừ một hồi, cuối cùng cũng hỏi ra.
“Không có.” Lâm Minh trả lời xong, sau đó lại nhanh chóng sửa lại một chút, nói: “Phải rồi, tổng giám đốc Quan bảo tôi tới đây hỏi bác sĩ xem kết quả kiểm tra của cô thế nào.”
“À.” Nếu thính lực của cô đã được khôi phục, đúng là không cần phải tiếp tục ở lại đây thêm nữa.
Lâm Minh lại nói: “Vừa rồi tôi đã trao đổi cùng với bác sĩ điều trị chính của cô, kết quả kiểm tra cũng phải ngày mai mới Có, có điều theo kinh nghiệm của ông ấy mà nói, cô hẳn là không có gì trở ngại.”
“Vậy khi nào thì tôi có thể xuất viện?” Cô đúng là không muốn ở lại đây lâu, có cảm giác chỗ này giống như đều có hơi thở của anh.
“Bác sĩ nói rằng đợi ngày có kết quả kiểm tra xong, nếu không có vấn đề gì thì quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện.” Lâm Minh trả lời.