Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ấy dùng giọng điệu ra lệnh để nói, Tô Lam biết anh ấy đang thương xót Xuân Xuân, nhưng chính cô cũng rất đau lòng. 

Tô Lam ôm Xuân Xuân, tàn nhẫn nói: "Khởi Kỳ, nếu tôi để con bé ăn lần này, tất cả công sức trước giờ đều đổ sông đổ bể" 

"Đúng vậy, cậu chủ, cậu là đàn ông, không hiểu được đầu, cho trẻ con cai sữa nhất định phải nhẫn tâm, bằng không sẽ không bao giờ cai được." Chị Vu đi từ phòng ngủ ra cũng đồng tình nói. 

Mặc Xuân Xuân mới được sáu tháng tuổi nhưng dường như cô bé có thể hiểu được cuộc trò chuyện của họ, biết mẹ sẽ không cho mình bú sữa, cô bé càng khóc to hơn. 

Quan Khởi Kỳ cau mày, gằn giọng nói: "Xuân Xuân mới có sáu tháng tuổi, cai sữa cái gì? Thật không hiểu hai người nghĩ kiểu gì? Em có phải mẹ đứa bé không vậy? Đứa bé còn nhỏ như vậy mà em nhẫn tâm không cho nó bú sao?" 

Một ngày Tô Lam không cho Xuân Xuân bú sữa mẹ, ngực cô đã căng cứng sưng tấy, đau đớn, nhưng so với khó chịu thì cô càng đau lòng hơn. 

Thật ra thì cô cũng biết Xuân Xuân mới sáu tháng tuổi, nhưng cô thực sự không muốn nhận sự giúp đỡ của Quan Khởi Kỳ một cách vô thời hạn như vậy nữa. 

Trên thực tế, Quan Khởi Kỳ và cô không có quan hệ gì cả, vậy mà bây giờ cô ở nhà của anh ấy, ăn uống của anh ấy, thậm chí nhiều đồ tốt của Xuân Xuân cũng là anh ấy mua cho, như vậy cô rất áy náy. 

Tô Lam muốn ra ngoài kiếm tiền, thoát khỏi tình trạng khốn khó hiện tại càng sớm càng tốt, nhưng nhìn đến Xuân Xuân trong ngực mình vẫn cần phải bú sữa mẹ, cô biết nỗ lực của mình lần này là vô ích rồi. 

Mười phút sau, Xuân Xuân đã ăn no, chép chép cái miệng nhỏ rồi nhắm mắt ngủ trong vòng tay của Tô Lam. 

Xuân Xuân chắc vì khóc mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy nước mắt vẫn chưa khô trên mặt con bé, trái tim Tô Lam lại quặn thắt nhưng giờ đã cảm thấy dễ chịu phần nào. 

Lúc này, chị Vu đi tới nói: "Để tôi bế Xuân Xuân vào trong" 

"Vâng." Tô Lam gật đầu, đưa Xuân Xuân cho chị Vu, chị Vy lập tức bế Xuân Xuân vào phòng ngủ chính. 

Sau khi Xuân Xuân được bế đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Lam và Quan Khởi Kỳ. 

Lúc này Quan Khởi Kỳ mới quay đầu lại, sắc mặt dịu đi một chút, nói với Tô Lam: "Xin lỗi em, vừa rồi tôi hơi kích động" 

"Anh cũng là vì xót Xuân Xuân, tôi không trách anh, hơn nữa, tôi đúng là một người mẹ tàn nhẫn." Nói tới đây, lỗ mũi Tô Lam chua xót, cô quay đi chỗ khác, che miệng. 

Thấy cô buồn, Quan Khởi Kỳ chậm rãi bước tới, định đưa tay ra vỗ vai cô, nhưng cánh tay khựng lại giữa không trung một lúc rồi thu về. 

"Sao đột nhiên lại muốn cai sữa cho Xuân Xuân?"

Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi Tổ Lam, thấp giọng hỏi.

Tô Lam lấy khăn giấy lau nước mắt rồi trả lời: "Tôi muốn ra ngoài tìm việc nên muốn cai sữa cho Xuân Xuân, để chị Vu ở nhà trông con bé. Tôi muốn ra ngoài làm việc, có vậy mới kiếm đủ tiền trả cho chị Vu và lo liệu chi phí sinh hoạt cho hai mẹ con. Tôi không muốn cứ mãi sống dựa vào anh thế này nữa, Quan Khởi Kỳ, sống như vậy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Anh có biết không, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng sống một cuộc sống bị động như này, điều đó làm tôi cảm thấy không an toàn, tôi không muốn tiếp tục sống như thế vậy nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK