Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buông điện thoại xuống, Tô Lam nhìn về phía chiếc điện thoại suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gạt bỏ ý nghĩ muốn gọi điện cho Quan Khởi Kỳ để hỏi chuyện, nếu như chuyện này thật sự vì cô mà xảy ra, vậy chuyện cô nên làm nhất bây giờ chính là cách thật xa ra khỏi Quan Khởi Kỳ, bằng không thì sẽ càng tô càng đen. 

Chiều hôm đó, Tô Lam đi đến thăm Minh An. 

Minh An đã thật sự biết đi, cậu bé nhìn thấy cô thì vô cùng thích thú, còn chia cho Tổ Lam một quả táo lớn, nhưng rốt cuộc có còn nhận ra cô nữa hay không, cô thật lòng không biết, tuy nhiên Minh An vẫn luôn đối xử với cô rất thân thiện, vậy cũng tốt rồi. 

Tô Lam liên tục chơi cùng với Minh An suốt cả một buổi chiều, tới tận lúc chạng vạng, Tô Lam sợ không gọi được xe taxi mới đứng dậy rời đi. 

Nhưng Minh An lại dùng bàn tay nhỏ mập mạp nắm lấy vạt áo của Tô Lam không buông, còn dùng lời nói bập bẹ để bày tỏ sự không nỡ đối với cô. 

Cho đến khi ra khỏi cổng lớn của biệt thự, trong đầu của Tô Lam vẫn chỉ có mấy chữ không thành câu mà khi nãy Minh An kéo cô lại chật vật nói ra. 

“Đừng... Đừng... Đi!” 

Mặc dù không đành lòng, nhưng mà Tô Lam cũng không có lý do gì để ở lại chăm sóc cho cậu bé, chỉ có thể ôm Minh An vào trong ngực, hôn lên má cậu bé, đồng thời hứa hẹn rằng sau này sẽ thường xuyên đến thăm cậu bé hơn. 

Cũng không biết có phải là Minh An nghe hiểu được hay không, dù sao thì cậu bé cũng không quấy nữa, ngoan ngoãn quay trở lại vòng tay của chị Hồng, Tô Lam mới rời đi trong sự lưu luyến không thôi. 

Ra khỏi biệt thự, Tô Lam nhìn xuyên qua cánh cổng sắt màu đen chạm rỗng để dõi theo bóng lưng chị Hồng đang ôm Minh An quay trở vào trong nhà, sau đó mới âm thầm thở phào một hơi trong lòng, đồng thời xoay người lại muốn nhìn thử xem có chiếc xe taxi hay không. 

Lúc này, chỉ thấy một chiếc Bentley màu đen đi ngược hướng với mặt trời đang ngả về tây đang nhanh chóng lao đến. 

Nhìn thấy chiếc xe kia, Tô Lam không kiềm chế được khẽ giật mình. 

Không bao lâu sau, chiếc xe Bentley màu đen kia dừng lại ở trước biệt thự. 

Tiếp đó cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen đi nhanh đến trước mặt Tô Lam. 

“Anh biết chắc hôm nay em sẽ đến thăm Minh An.” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, trong đôi mắt lộ ra một ánh nhìn nóng bỏng. 

“Sao mà anh biết được hôm nay em sẽ đến?” Tô Lam giương mắt nhìn anh hỏi. 

Hôm nay quả thực cô có hơi bất ngờ khi đụng phải quan Triều Viễn ở chỗ này, nhưng nói thật, nỗi ngạc nhiên trong lòng cô còn kèm theo cả vui mừng. 

Quan Triều Viễn vươn tay ra nắm lấy bả vai Tô Lam, cưng chiều khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô, đắc ý nói: “Hôm nay là thứ sáu, em biết mỗi buổi chiều thứ sáu Thịnh Thế đều phải tiến hành buổi họp đội đồng quản trị cấp cao thường kỳ, cho nên nếu hôm nay em đến thăm Minh An thì chắc chắn sẽ không chạm mặt anh, có đúng hay không?” 

Nghe vậy, Tô Lam hé môi cười trừ một tiếng. 

Bởi vì anh đã hiểu rõ toàn bộ ý tưởng của cô, quả thực chính là bởi vì xế chiều hôm nay Thịnh Thế sẽ tiến hành buổi họp hội đồng thường kỳ, Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ không xuất hiện, cho nên cô mới chọn ngày hôm nay để tới thăm Minh An, chẳng qua chỉ là một chút mánh khóe nhỏ như vậy thế mà vẫn bị anh biết được hết thảy. 

“Nếu chúng ta đã hẹn sẽ không gặp mặt nhau trong vòng nửa tháng, vậy thì cần phải tuân thủ cho đúng, anh nói có phải không?” Tô Lam nâng mắt lên, chăm chú nhìn vào Quan Triều Viễn của cô. 

“Chúng ta vẫn luôn giữ đúng lời hẹn, việc chúng ta gặp mặt nhau ngày hôm nay cũng chỉ nên tính là ngẫu nhiên thôi?” Quan Triều Viễn mỉm cười hỏi. 

“Anh thế này là trăm phương ngàn kế gian lận” Tô Lâm nghiêng mặt đi nói. 

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn đã điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc nhìn cô nói: “Một tuần lễ rồi, quả thực là anh quả nhớ em, chỉ có thể vi phạm quy tắc chạy đến nơi này thử vận may một chút, không nghĩ tới vận may của anh cũng không tệ!” 

“Tại sao hôm nay lại tan họp sớm như vậy?” Mặc dù anh vi phạm lời hẹn ước của hai người bọn họ, nhưng không phải trong lòng Tổ Lam cũng vô cùng nhớ anh hay sao? 

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn mặt đồng hồ đeo tay, cười nói: “Trước kia buổi họp hội đồng quản trị cấp cao thường kỳ luôn bắt đầu vào lúc ba giờ chiều, hôm nay anh đã đẩy thời gian bắt đầu họp sớm lên, chuyển thành hai giờ, cho nên năm giờ đã họp xong, đúng lúc sáu giờ chạy tới nơi này, nếu như anh tới trễ thêm một phút nữa, có thể sẽ không gặp được em, thật ra thì chúng ta vẫn rất có duyên phận, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK