"Ba lại hút thuốc lá rồi, lời nói của ba không đáng tin." Minh An vẫn bắt quả tang được Quan Triều Viễn hút thuốc.
Thấy con trai nói vậy, Quan Triều Viễn xoa đầu cậu bé, ân cần nói: "Hôm nay ba thèm thuốc lá, không nhịn được nên có hút một chút."
"Vậy thì con sẽ bỏ qua chuyện cũ." Ánh mắt Minh An lóe lên, cậu bé nói bằng giọng tỉnh bơ.
Một lúc sau, Minh An thấy trên bờ vai trần của Quan Triều Viễn có băng gạc nên cậu bé sốt ruột hỏi: "Ba, sao ba lại bị thương vậy?"
"Không có gì, hôm nay bố ở bên ngoài, gặp một người phụ nữ điên." Quan Triều Viễn bắt đầu bịa chuyện.
"Người phụ nữ điên đó làm ba bị thương sao? Vậy tại sao ba không báo cảnh sát?" Minh An trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.
"Bởi vì... Bởi vì trong nhà người phụ nữ điên đó có một em gái nhỏ rất đáng yêu. Nếu ba báo cảnh sát, em gái nhỏ đó sẽ không có mẹ." Quan Triều Viễn suy nghĩ một chút rồi mới nghĩ ra một lý do như vậy.
Thấy ba nói như vậy, Minh An nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Vâng, ba nói cũng đúng!"
Sau đó, Minh An đẩy chân của Quan Triều Viễn, hỏi: "Ba ơi, không phải ba nói hôm nay ba sẽ đưa mẹ về sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Quan Triều Viễn cũng thay đổi, anh xoa đầu của con trai, nói với giọng dụ dỗ: "Mẹ phải chăm sóc em gái nhỏ, qua vài ngày nữa mới có thể tới thăm con."
"Mẹ thật là bất công, mẹ chỉ chăm sóc em gái nhỏ, cũng không đến thăm con một chút." Nói đến đây, cái miệng nhỏ của Minh An lại bắt đầu... chu lên. Nghe vậy, Quan Triều Viễn lại xoa đầu của con trai, nói: "Em gái còn quá nhỏ, cần mẹ con chăm sóc, còn Minh An của chúng ta đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được. Đương nhiên là ba cũng có thể chăm sóc con, chị Hồng cũng có thể chăm sóc con, đúng không?"
"Vâng, Minh An đã lớn rồi!" Minh An cong cánh tay lên, làm một động tác tràn đầy sức mạnh.
"Ngoan lắm!" Thấy Minh An hiểu chuyện như vậy, Quan Triều Viễn vui mừng nở nụ cười, nhưng mà trong nụ cười của anh vẫn có một chút bất lực.
Bởi vì từ khi Minh An biết nói chuyện, cậu bé đã hỏi anh tại sao những người khác đều có mẹ, tại sao cậu bé không có mẹ?
Quan Triều Viễn nói cho cậu bé biết rằng mẹ của cậu né đang chăm sóc em gái nhỏ, một thời gian sau mẹ sẽ quay về. Minh An tin lời nói của anh là thật, cậu bé vẫn luôn chờ đợi.
Nhất là khi cậu bé bị bệnh, lúc ở bệnh viện, cậu bé liên tục bám lấy Quan Triều Viễn rồi hỏi anh về mẹ của cậu bé. Quan Triều Viễn kể cho cậu bé nghe rất nhiều chuyện về mẹ, Minh An vẫn luôn ghi nhớ những chuyện đó trong lòng.
Vốn dĩ anh đã hứa rằng khi Minh An xuất viện thì mẹ sẽ trở về, thế nhưng anh lại nuốt lời rồi, anh cũng không đưa mẹ về với Minh An được.
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, trong lòng Quan Triều Viễn lại cảm thấy chua xót...
Tô Lam cầm túi nilon lớn chứa đầy nguyên liệu nấu ăn trở về nhà. Vì nghĩ đến chị Vụ phải về nhà ăn tết, cho nên sau khi về nhà, cô đã bảo chị Vụ rời đi.
Tối nay Xuân Xuân buổi cũng rất nghịch ngợm. Tô Lam cho ăn cô bé ăn cơm, cô bé cũng không chịu ăn, lại còn đập phá đồ chơi. Tâm trạng của Tô Lam vốn không tốt, vì vậy cô không nhịn được mà mắng Xuân Xuân hai câu, làm Xuân Xuân bật khóc.
Thấy Xuân Xuân tỏ vẻ tội nghiệp rồi khóc nức nở. Trong lòng Tô Lam cũng rất khó chịu, cô ôm lấy Xuân Xuân, không nhịn được mà rơm rớm nước mắt.
Tuy rằng Xuân Xuân vẫn chưa được một tuổi, cô bé cũng không biết nói, thế nhưng dường như cô bé đã hiểu chuyện rồi, còn đưa tay lau nước mắt giúp Tô Lam nữa.
Hành động này của Xuân Xuân làm cho Tô Lam vừa chua xót lại rất vui, cô vui mừng vì con gái còn nhỏ như vậy đã biết săn sóc cô, còn chua xót chính là vì mấy năm nay cô đã phải trải qua muôn vàn vất vả.