Quan Triều Viễn đông cứng trên người Tô Lam, may mà bọn họ có đắp chăn, không phải khỏa thân ra trận.
Nhìn thấy Kiều Tâm, Tô Lam lập tức hét lên: “Á!”
Sau đó trốn vào dưới cánh tay của Quan Triều Viễn.
Kiều Tâm đã từng trải qua chuyện như thế, đứng ngây người ở đó, dường như chân bất động, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai người đang chơi “xếp hình”, miệng đã mở to như thể sắp nuốt được quả bóng bàn.
“Còn chưa đi?” Mặc dù sắc mặt Quan Triều Viễn không thay đổi, nhưng lại bất mãn việc Kiều Tâm vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Sau khi bị nhắc nhở, Kiều Lệ đỏ mặt lập tức quay lưng lại, dù sao cô ấy vẫn còn là “con gái”. Sao đã xem kiểu phiên bản người thật như này?
“Hai người. Hai người tiếp tục đi, tớ đi trước!” Kiều Tâm xoay người đi về phía cửa lớn.
Nhưng lại cảm thấy có hơi không đúng, vội vàng quay lại đóng cửa, nói to vào bên trong: Xin lỗi nha! Tớ thật sự không cố ý!”
“Chết tiệt, đêm nay mắt mọc mụn lẹo rồi!” Kiều Tâm lẩm bẩm rồi đi ra ngoài.
Khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, Tô Lam đỏ mặt đầy Quan Triều Viễn ra: “Đều tại anh, bây giờ em không còn mặt mũi gặp ai!”
“Sao lại không còn mặt mũi gặp ai? Chúng ta nam chưa vợ, nữ chưa chồng, quang minh chính đại. Chưa kể chúng ta còn lại chồng cũ vợ cũ” Quan Triều Viện nghiêm mặt nói.
“Anh còn nói? Vốn dĩ em hẹn tối nay Kiều Tâm đến nhà em ăn cơm, nhưng anh quấn lấy em khiến em quên hết mọi chuyện.” Tô Lam thật sự khóc không ra nước mắt.
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn bật cười: “Điều này chứng tỏ em vừa đạt đến ranh giới của đãng trí.”
“Đáng ghét!” Tô Lam vung nắm đấm nhỏ đánh vào lồng ngực gợi cảm của Quan Triều Viễn.
Nhưng mà, nắm đấm của cô giống như cái bánh bao mềm mại với anh, anh chỉ cười mặc cho cô đánh.
Tuy nhiên, sau vài cú đánh đấm, Tô Lam đã thấm mệt, ngược lại Quan Triều Viễn hoàn toàn không cảm giác gì, anh cảm thấy con cừu trắng nhỏ đang chọc ghẹo con sói lớn trong anh.
Sau khi Tô Lam mệt rồi, anh lại nhân cơ hội tấn công...
“Anh còn muốn à?” Đương nhiên cô không vui vẻ phản đối.
Anh cố định hai tay cô lên gối, trong mắt hiện lên ham muốn chinh phục, thở gấp nói: “Bất cứ chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi, chúng ta không thể bỏ cuộc gữa chừng!”
Trời ơi! Như thế mà vẫn còn muốn tiếp tục, đây có phải là dốc hết sức mình làm việc không?
“Anh..” Tô Lam muốn mở miệng phản đối.
Đương nhiên Quan Triều Viễn sẽ không cho cô cơ hội đó, trực tiếp chặn môi cô, sau đó tiếp tục vận động”...
Khi mọi thứ đều xong xuôi, phòng ngủ có chút ánh sáng mờ của đèn tường.
Căn phòng ngổn ngang quần áo, khăn trải giường lộn xộn, hơi thở hổn hển.
Tô Lam mệt mỏi nằm trong vòng tay anh, nhắm mắt lại, cả ngày chạy đi chạy lại bên ngoài khiến lúc này cô thật sự rất buồn ngủ, đến nỗi không thể nhấc nổi mí mắt.
Ngón tay anh trượt từ vai xuống ngón tay cô, trong lúc mơ hồ, đột nhiên có cái gì đó lạnh lạnh đeo vào ngón tay trái cô.
Cô nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Anh lại làm gì nữa thế?”
“Nhìn xem thì biết.” Hơi thở từ mũi anh phả lên má cô, khiến cô phải có cổ lại.