"À, báo cho cậu một tin tốt, tôi sắp cưới vợ sinh con rồi đây!" Diệp Vĩnh Thành cực kì vui vẻ, tay còn vỗ một cái đầy thân thiết lên mu bàn tay người đang nắm tay mình, Hồ Mỹ Ngọc.
Tô Lam đứng cạnh nghe vậy khẽ nhướng mày.
Tô Lam liếc nhìn phần bụng vẫn bằng phẳng như cũ của Hồ Mỹ Ngọc, nghĩ thầm trong đầu: "Cưới vợ sinh con? Xem ra là trong bụng Hồ Mỹ Ngọc cũng có rồi?"
Tô Lam vừa ngước mắt lên lại bắt gặp ánh mắt của Hồ Mỹ Ngọc giữa không trung.
Lúc này, trong mắt Hồ Mỹ Ngọc chất đầy sự khoe khoang, cằm hơi hất lên, miệng nở nụ cười khẩy với Tô Lam.
Bấy giờ Quan Khởi Kỳ cũng đã phản ứng lại, hì hì cười đáp: "Không phải chứ cậu Diệp? Giỏi quá ta, còn ăn kem trước cổng nữa cơ à?"
"Đừng ăn nói khó nghe thể chứ, bọn tôi đã quyết định tháng sau kết hôn rồi, đến lúc đó cậu nhất định phải tới đó. Cô Tô, tôi cũng mời cả cô đến tham dự hôn lễ của chúng tôi." Diệp Vĩnh Thành văn lại anh ấy rồi quay sang lịch sự nói một câu với Tô Lam.
Nghe vậy, Tô Lam cũng rất lịch sự nở nụ cười với Diệp Vĩnh Thành, không nói đi cũng chẳng nói không đi.
"Vậy tôi chúc mừng hai người vậy. À phải, đã ra mắt bác trai bác gái chưa? Bọn họ không nói gì đấy chứ?" Quan Khởi Kỳ đột nhiên hỏi.
Diệp Vĩnh Thành cười đáp: "Không phải mới đi khám thai trở ra đấy sao, tối nay tôi sẽ dẫn Mỹ Ngọc đi gặp bố mẹ tôi. Bọn họ cứ đợi được bế cháu trai mãi, lần này mơ ước thành thật rồi thì còn nói ra nói vào gì nữa?"
Thấy Diệp Vĩnh Thành khẳng định chắc nịch như vậy, Quan Khởi Kỳ cũng chẳng biết nói gì chỉ cười đáp: "Vậy chúc hai người may mắn!"
"Được rồi, tôi phải giúp Mỹ Ngọc đi mua quà ra mắt cho bố mẹ tôi đã, hẹn lần tới nhé!" Nói rồi, Diệp Vĩnh Thành dắt Hồ Mỹ Ngọc rời đi.
"Chào!" Quan Khởi Kỳ vẫy tay, đưa mắt nhìn họ đi khỏi.
Đợi Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc đã đi xe, Quan Khởi Kỳ mới lạnh lùng cười nói: "Cải cậu bạn ấu thơ của tôi này giờ bị Hồ Mỹ Ngọc đó quay như chong chóng luôn rồi, chẳng biết cải thông minh của cậu ta chạy biến đi đâu nữa?"
"Cũng có khi là vì người ta đã tìm được tình yêu đích thực thôi." Tô Lam dửng dưng đáp.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ đáp ngay: "Ở mà không phải em với Hồ Mỹ Ngọc là kẻ thù không đội trời chung à? Sao giờ trông lại có vẻ bình thản thế?"
Tô Lam nhoẻn miệng cười: "Vì bé con của tôi, tôi nhất định phải bình ổn tâm trạng, sau này chuyện không liên quan đến em thì em cứ một hỏi ba không biết là được rồi."
"Vậy là đúng rồi!" Nghe Tô Lam nói vậy, Quan Khởi Kỳ thở dài đáp.
Sau đó, đột nhiên Quan Khởi Kỳ vô gáy: "Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ, bác sĩ bảo
"Tôi cũng quên mất." Tô Lam vội đáp.
"Em đứng đây chờ, tôi vào trong lấy!" Quan Khởi Kỳ nói.
"Ừ." Tô Lam gật đầu.
Quan Khởi Kỳ vội vàng đẩy nhanh cước bộ quay lại tòa nhà khám bệnh.
Lúc này, Tô Lam ngẩng đầu thấy Hồ Mỹ Ngọc cũng quay lại, cô không khỏi nhíu mày.
Lẽ nào Hồ Mỹ Ngọc cũng quên lấy gì rồi sao? Nhưng lại chẳng trông thấy bóng Diệp Vĩnh Thành theo sau cô ta đâu.
Mãi đến khi Hồ Mỹ Ngọc dương dương đắc ý đi đến trước mặt Tô Lam, cô mới hiểu ra Hồ Mỹ Ngọc đang muốn đến diễu võ dương oai với cô.
"Tô Lam, không ngờ đến phải không? Cuối cùng người được gả vào nhà giàu có là Hồ Mỹ Ngọc tôi đây, còn cô thì cứ long đong lận đận mãi đầu, chẳng thể bay lên trên cành hóa phượng hoàng." Trong giọng nói của Hồ Mỹ Ngọc chứa đầy sự đắc ý, ánh mắt nhìn Tô Lam cũng là sự khinh bỉ ngập tràn.
Nghe vậy, Tô Lam không nhịn được nhếch môi, cười khểnh: "Hồ Mỹ Ngọc, đừng đắc ý sớm quá, giờ cô vẫn chưa gả được vào nhà giàu đâu!"
Cô quá hiểu con người Hồ Mỹ Ngọc, chắc chắn cô ta đã cố ý tách khỏi Diệp Vĩnh Thành, chạy đến trước mặt cô giễu cợt, khoe khoang. Tuy nhiên người như cô ta quá hấp tấp, muốn. ra vẻ này kia thì cũng phải gả vào nhà giàu rồi hẵng đến chứ. Lời nói của Tô Lam đã khiến đôi mày lá liễu của Hồ Mỹ Ngọc dựng ngược lên ngay tức khắc, cô ta nói với cái giọng the thé: "Cô đang ghen tức với tôi đúng không? Tôi đã có con rồi, chuyện tôi được gả vào nhà họ Diệp là chuyện ván đã đóng thuyền."