Tô Lam biết rằng thực ra đến bây giờ mình vẫn chưa chấp nhận được việc Tô Yên thành ra như vậy, có lẽ cô cũng đang tìm lý do cho cô ta trong vô thức chăng?
Quan Khởi Kỳ bất chợt nói: “Tôi thấy tình cảm của em với em gái mình cũng không thân thiết lắm đúng không?”
Nghe vậy, Tô Lam đương nhiên không muốn nói việc xấu trong nhà mình ra, kể cả khi đối phương là Quan Khởi Kỳ, nên cô chỉ đành kể lại: “Có thể là do khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi hơi lớn, hơn nữa cô ta sau khi kết hôn đã ít liên lạc hơn chăng?”
“Anh thấy ban nãy em ăn rất ít, hay là tôi mời em đi ăn khuya nha?” Quan Khởi Kỳ đưa ra đề
nghị.
Nghe vậy, Tô Lam nhìn anh ấy một cái. Thầm nói: Anh ấy quả thật rất tinh ý, tối nay cô thực sự đã ăn rất ít.
Lúc sau, Tô Lam đã lắc đầu từ chối: “Không cần đầu, Xuân Xuân còn đang đợi chúng ta đó!”
“Phải ha, Xuân Xuân hơn nửa ngày trời không được bú sữa chắc đang quậy ở nhà rồi đó.” Nói rồi, Quan Khởi Kỳ nhấn chân ga chạy đi.
Nhìn người đàn ông xem Xuân Xuân như con của mình ở trước mặt, Tô Lam tự nói với bản thân: Được gả cho người đàn ông như thế, mày còn chỗ nào không hài lòng nữa? Tô Lam, đừng có không biết đủ như thế!
Sáng hôm sau, Quan Khởi Ký lái xe của mình đưa Tô Lam đi làm.
“Anh lại không thuận đường, tôi đã nói là không cần anh đưa mà.” Xe đã chạy vào đường lớn, Tô Lam vẫn còn càm ràm.
“Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp rồi, văn phòng chỉ còn mở cuộc họp tổng kết thường niên và tiệc liên hoan vào buổi tối nữa thôi, tôi có thời gian đưa em mà, lại nói, tôi cũng muốn được ở cùng em lâu hơn chút nữa!” Quan Khởi Kỳ mỉm cười, nắm lấy tay của Tô Lam.
Lời nói của anh đã sưởi ấm trái tim của Tô Lam, chỉ là cô vẫn thu tay lại đúng lúc, ra vẻ nghiêm trang dặn dò: “Tập trung lái xe!”
Quan Khởi Kỳ lại lắc đầu cười: “Bây giờ em càm ràm càng ngày càng nhiều rồi, còn nhiều hơn bà ngoại nữa!”
“Thì sao? Mới Có mấy ngày mà đã thấy tôi phiền rồi? Nếu anh thấy chán tôi thì đổi người khác tốt hơn đi!” Tô Lam nâng cằm trêu đùa.
“Không chán đầu, cả đời này tôi cũng sẽ không thấy em phiền chán đầu, tôi thích nghe em càm ràm vậy đó!” Quan Khởi Kỳ mỉm cười nịnh nọt.
Tô Lam nhếch môi cười, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót.
Dường như cô lại nhớ đến cảnh tượng tình nồng ý mật bên Quan Triều Viễn khi xưa, miệng của Quan Triều Viễn không có ngọt như Quan Khởi Kỳ, hơn nữa còn rất bá đạo, mặt lúc nào cũng trưng cái vẻ lạnh lùng, tính tình còn nóng lạnh thất thường.
Nếu như nói Quan Triều Viễn là một khối băng lạnh lẽo, vậy thì Quan Khởi Kỳ chính là khối ngọc ấm nhuận, khối băng sẽ khiến lỗ chân lông co rút lại, cảm thấy tim đập liên hồi, khối ngọc ẩm nhuận này khiến cô như được tắm trong gió xuân, trái tim vẫn đập như bình thường, cứ như mình đã uống vào một ly nước ấm.
Ở cạnh Quan Triều Viễn luôn ngập trong cảm giác rung động lòng người, ở cạnh Quan Khởi Kỳ chính là cảm giác nhạt nhẽo như nước, mặc dù Tô Lam biết rằng cuộc sống nhạt nhẽo như nước mới là cuộc sống yên ổn nhất, hạnh phúc nhất, thế nhưng cô cứ mãi không quên được cảm giác chấn động lòng người và tim đập liên hồi khi ở bên Quan Triều Viễn.
Nhưng bây giờ cô hận Quan Triều Viễn, bất kể anh đã từng cho cô cảm giác gì đi nữa, cho nên tất cả đều không thể quay đầu, người bầu bạn cùng cô đến cuối đời chính là Quan Khởi Kỳ trước mắt này đây.
Rất nhanh, chiếc xe đã dừng lại trước toà nhà công ty nơi Tô Lam làm việc.
Trước khi xuống xe, Quan Khởi Kỳ nói: “Tối nay chắc tôi sẽ về trễ, một năm mới có một lần cơ hội xử tôi, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ ra rất nhiều chiêu trò”
“Không cần phải kiêng dè tôi, chơi vui nhé.” Tô Lam nhếch môi mỉm cười, sau đó cô xuống xe. Lúc này, ở chỗ ngồi phía sau của chiếc xe Mercedes-Benz đậu ở bên kia đường, có một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào chiếc Land Rover phía trước, sự hung ác nham hiểm trong ánh mắt ấy khiến người ta phải khiếp sợ.
Vào lúc bốn giờ chiều hôm nay, Tô Lam đeo túi ra khỏi tòa nhà phía sau.