Sau khi sinh, bởi vì Tô Lam còn yếu nên vết thương trên bụng bị nhiễm trùng mấy lần. Sau hai lần vệ sinh và hơn nửa tháng truyền dịch để giảm viêm, cuối cùng vết thương cũng từ từ lành lại.
Tô Lam và Xuân Xuân ở lại trong bệnh viện tổng cộng bốn mươi ngày, sau khi hồi phục mới xuất viện, có thể dùng cụm từ thoát chết trong gang tấc để hình dung lần này.
Trong bốn mươi ngày đó, ngày nào Quan Khởi Kỳ cũng đến bệnh viện chăm sóc cho Tổ Lam và thăm Xuân Xuân, anh ấy cũng mới cho Tổ Lam một y tá chăm sóc đặc biệt. Mỗi ngày, anh ấy đều nhờ chị Vụ nấu canh rồi mang đến cho Tô Lam bổ sung dinh dưỡng.
Đối với an huệ lớn như trời bể của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam vô cùng biết ơn anh ấy đến nỗi không thể diễn tả bằng lời nói được. Tóm lại, nếu không có Quan Khởi Kỳ thì sẽ không có Tô Lam và Xuân Xuân thuận lợi khôi phục khỏe mạnh và xuất viện.
Hôm nay xuất viện, Tô Lam ôm Xuân Xuân, còn Quan Khởi Kỳ lái xe, chị Vu kéo theo bao lớn bao nhỏ của Tô Lam phấn khởi trở về nhà mẹ cô.
Quan Khởi Kỳ đỗ chiếc Land Rover dưới nhà của Tô Lam, anh ấy ngẩng đầu nhìn lên trên, lo lắng hỏi: "Trước đó em cũng không thông báo một tiếng, không biết bác gái có chấp nhận được chuyện này không?"
Tô Lam nhìn Xuân Xuân trong ngực, cười khổ nói: "Chuyện đến lúc này, ván cũng đã đóng thuyền rồi, mẹ không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi. Tôi không biết phải nói thế nào nữa, bây giờ tôi chỉ hy vọng bà nhìn thấy Xuân Xuân cũng đừng trách tôi." Nói đến đây, giọng nói của Tô Lam có phần nghẹn ngào, dù sao qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn là niềm kiêu ngạo và chỗ dựa của mẹ. Mẹ vẫn luôn hy vọng cô có thể hơn người, để bà cũng có thể hãnh diện trước mặt người khác. Thế nhưng không như mong muốn, hôn nhân của cô vẫn nhiều lần khiến cho mẹ lo lắng và tức giận. Bây giờ cô chưa lập gia đình đã ôm về nhà một đứa bé, không biết mẹ cô sẽ có phản ứng gì đây.
"Hay là tôi vào nhà cùng với em nhé?" Quan Khởi Kỳ vẫn không yên lòng hỏi cô.
Tô Lam từ chối, cô nói: "Mẹ của tôi cũng không quen biết anh, hơn nữa anh là đàn ông, bây giờ anh đưa tôi vào cũng không tiện lắm."
Nghe thấy Tô Lam nói như vậy, Quan Khởi Kỳ không nói thêm gì nữa. Anh ấy lấy một cái ví dày cộp ra từ trong túi áo rồi đặt ở trên đùi Tô Lam.
Tô Lam nhìn ví da trâu trên đùi, cố nghi ngờ, nhíu mày hỏi: "Đây là gì?"
"Đây là một chút tiền mặt, tôi biết bây giờ em không có nhiều tiền, nên tôi cho em ứng trước phòng việc cấp bách." Quan Khởi Kỳ cười nói.
Nghe vậy, trong lòng Tô Lam vừa thấy chua xót cũng vừa cảm động.
Quan Khởi Kỳ thật sự rất cẩn thận, anh ấy nghĩ đến cả chuyện này ữa. Thế nhưng, cô thật sự không thể tiếp tục nhận ý tốt của anh ấy nữa, cô đã nợ anh ấy nhiều lắm rồi.
Sau đó, Tô Lam dứt khoát để cái ví vào trong tay Quan Khởi Kỳ: "Không được, tôi không thể lấy thêm tiền của anh được nữa, tôi đã gây ra cho anh quá nhiều phiền toái rồi."
Thấy Tô Lam kiên quyết như vậy, Quan Khởi Kỳ đành phải nhìn Xuân Xuân nói: "Cũng không phải là tôi cho em, tôi cho con gái của tôi mà. Nếu như em bỏ đói con gái tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Vừa nói dứt lời, anh ấy đã để cái ví vào bên trong áo choàng nhỏ của Xuân Xuân,
Lúc này, Tô Lam đã không thể từ chối được nữa. Với lại, trên người cô thật sự cũng không có nhiều tiền. Sau khi cô trở về, không biết thái độ của mẹ cô với đứa bé sẽ thế nào. Cô chỉ có thể vứt bỏ lòng tự trọng của bản thân một lần nữa, nhận tiền của Quan Khởi Kỳ.
"Coi như là anh cho tôi vay vậy." Tô Lam đỏ mặt nói.
"Em muốn tính tiền lãi cho tôi sao!" Quan Khởi Kỳ nói đùa.
Tô Lam cúi đầu xuống, lại nói: "Đúng rồi, lần này tôi với Xuân Xuân nằm viện, tổng cộng hết tất cả bao nhiêu tiền? Anh nói với tôi số tiền chính xác để tôi còn biết cụ thể tôi đã nợ anh bao nhiêu."
Lúc này, Quan Khởi Kỳ chần chừ một chút, sau đó anh ấy mới nghiêm túc nói với Tô Lam: "Tiền thuốc men và viện phí của em với Xuân Xuân không phải do tôi trả."
Nghe vậy, Tô Lam cảm thấy nghi ngờ: "Không phải là anh trả sao? Vậy là ai?"