Sau đó, anh ấy chợt cười nói: “Có thể em vẫn cần thời gian để chữa lành tổn. thương, không sao, tôi có thể đợi.” Tô Lam không khỏi hơi mất kiên nhẫn, giọng cũng hơi cao: “Anh không cần đợi tôi, tôi không thể yêu anh, càng không thể ở bên anh.”
“Vì sao? Là vì tôi là em họ của Quan Triều Viễn à? Điều này không công bằng với tôi.” Quan Khởi Kỳ cau mày nói.
Tô Lam cảm thấy hơi đau đầu, cuối cùng mấy năm nay cô sao vậy? Luôn có số đào hoa, vả lại còn là đào hoa nát: “Sao anh không hiểu nhỉ? Bây giờ tôi không muốn yêu đương, với lại tôi cũng không có tình cảm gì với anh. Luật sư Quan, nếu không có chuyện gì nữa, tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi, xin anh cứ tự nhiên!” Đột nhiên Tô Lam hối hận vì để Quan Khởi Kỳ lên đây, có điều vậy cũng được, nói rõ với anh ấy một lần để anh ấy bỏ cuộc.
Nghe Tô Lam có ý đuổi khách, chân Quan Khởi Kỳ như đeo chì, khó nhọc bước đi, nhưng anh ấy là một người đàn ông lịch sự, nên vẫn cất bước đi về phía cửa.
Tô Lam khoanh hai tay trước ngực, không nhìn anh ấy, chỉ hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng rời khỏi đây, cô không muốn dây dưa không rõ với bất cứ người đàn ông nào nữa.
Lúc Quan Khởi Kỳ đi đến cửa lớn, đột nhiên quay đầu nhìn Tô Lam sau lưng anh ấy hỏi: “Chúng ta có thể làm bạn bình thường được không?”
Nghe lời này, Tô Lam ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Đương nhiên cô biết đây là mánh khóe của đàn ông, làm bạn bình thường chính là cơ hội đến gần mình, cô đã chẳng còn là cô gái mười tám tuổi nữa rồi, trải qua hai lần yêu, thật sự người mang đầy vết thương như cô đã có rất nhiều kinh nghiệm rồi.
Tô Lam quay lưng về phía anh ấy, hỏi: “Có phải anh và Tưởng Vân là vì tôi không?”
Quan Khởi Kỳ bị hỏi như vậy chợt không nói nên lời, phỏng chừng không ngờ Tô Lam đột ngột hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vậy. Anh dừng một chút mới đáp: "Thật sự vốn dĩ giữa tôi và Tưởng Vân cũng có rất nhiều vấn đề, nhiều năm nay tình cảm vẫn luôn ngắt quãng rồi tiếp tục, nói thật tôi rất mệt mỏi, tôi vẫn luôn đắn đo, nhưng cứ mãi không tình nguyện buông tay. Đương nhiên, nếu không có sự xuất hiện của em, tôi sẽ không hạ quyết tâm thế này, rời xa Tưởng Vân, cắt một dạo đứt đối cuộc tình với cô ta!”
Nghe vậy, Tô Lam hơi cau mày.
Thì ra Tưởng Vân nói đúng, tuy mình vô tâm, cũng không có mờ ám gì với Quan Khởi Kỳ, nhưng cuối cùng mình vẫn là nguyên nhân bọn họ chia tay.
Thứ Tô Lam hận nhất chính là kẻ thứ ba, hôn nhân của mẹ và mối tình đầu của mình đều đổ vỡ vì người thứ ba chen vào, nên cô khinh thường người thứ ba nhất, huống chi đến việc mình là kẻ thứ ba.
Vậy nên sau đó Tô Lam quay lại nhìn Quan Khởi Kỳ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi và anh không thể làm bạn, bạn bình thường cũng không được!”
Nghe câu trả lời này xong, Quan Khởi Kỳ hơi giật mình, quay người lại bước tới hai bước.
Tô Lam ngăn anh ấy lại ngay: “Anh đừng qua đây.”
Quan Khởi Kỳ chợt dừng lại, chỉ có thể gật đầu nói: “Được, tôi không qua, nhưng em đừng quy tội cho mình việc tôi và Tưởng Vân chia tay được không? Thật sự chẳng liên quan gì đến em cả!”
Thấy dáng vẻ Quan Khởi Kỷ giải thích mới mình, lại nhẫn nhịn không thể tiến về trước, Tô Lam biết chí ít Quan Khởi Kỳ tôn trọng mình, cô cũng không tổn thương anh ấy, huống chi anh ấy còn là người có ơn cứu mạng với mình.