Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng rồi, tôi bị ảo tưởng đó, cả ngày trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ là người mà chồng mình yêu chính là chị ruột của mình!” Tô Yên nghiến răng nghiến lợi nói. 

Mặc dù vẻ mặt của cô ta rất dữ tợn, nhưng âm thanh khi nói lại không lớn, cửa phòng ngủ khép hờ, nếu người bên ngoài không cẩn thận lắng nghe thì sẽ hoàn toàn không nghe được giọng của cô ta. 

Tổ Lam biết cô ta vẫn có điều kiêng dè, cô ta kiêng dè Trịnh Hạo ở bên ngoài, kiêng dè cả mẹ, chỉ là cô ta đã không còn chút cảm tình nào với người chị là cô nữa rồi. 

Tô Lam giơ tay lên, cô thật sự rất muốn tát cô ta một cái. 

Cô muốn đánh cho cô ta tỉnh ra, không muốn để cô ta tiếp tục chìm sâu vào đống suy nghĩ của chính mình nữa. 

Tô Yên trừng mắt nhìn cánh tay đang giơ lên của Tô Lam, vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm sợ bị đánh nào, cô ta cười lạnh nói: “Chị đánh đi, chị có đánh chết tôi thì tôi cũng vẫn nói như vậy!” 

Thấy bộ dạng ngang ngược mất dạy của Tổ Yên, Tô Lam hạ tay của mình xuống. 

Bởi vì cô biết rõ, dù mình có tát cô ta bao nhiêu cái thì Tô Yến của ngày xưa cũng không thể quay về được nữa, vậy thì cớ gì cô phải tự làm mình đau tay chứ? 

Tô Lam nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Tô Yên, tình nghĩa chị em giữa chúng ta đã hết rồi, từ nay về sau, chị không có đứa em gái như em!” 

“Chị tưởng là tôi cần người chị như chị lắm à? Nỗi bị ai lớn nhất trong cuộc đời này của tôi chính là có một người chị như chị!” Tô Yên căm phẫn nói. 

Tô Thanh gật đầu, nói: “Được, nếu đã như vậy, thế thì từ nay về sau chúng ta hết ân cận nghĩa. Chỉ là chị không muốn để mẹ đau lòng, sau này, ở nơi đây, chị và em cứ diễn kịch trước mặt mẹ, bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!” 

“Được!” Tô Tử nâng cằm nói. 

Tô Lam ngậm miệng lại rồi xoay người bước ra khỏi phòng ngủ một cách dứt khoát... 

Bữa cơm này là lần đầu tiên mẹ đặt món ở nhà hàng, đã gọi cả một bàn toàn thức ăn, với một người tiết kiệm như mẹ thì thật đúng là điều không tưởng, hơn nữa còn toàn là món ngon, xem ra hôm nay mẹ muốn khao con rể. 

Mặc dù đây là lần đầu tiên Quan Khởi Kỳ và Trịnh Hạo gặp nhau, nhưng xem ra giữa hai người nói chuyện rất hợp ý, Trịnh Hạo cũng không còn lạnh nhạt xa cách với Quan Khởi Kỳ như lúc mới đầu nữa. 

Ngược lại là cô và Tô Yên, gần như cả bữa cơm hai người đều không nói câu nào, Sở Thanh Diên nhìn thấy tất cả, trong lòng căng thẳng, vẫn luôn tạo cơ hội cho hai chị em họ thân thiết với nhau, nhưng chẳng ai trong hai người họ chịu nhận lấy. 

Nhưng họ cũng không làm ra chuyện không vui gì trước mặt mẹ, được như vậy là Tô Lam đã cảm tạ trời đất rồi, lỡ như gây chuyện gì thật thì mẹ nhất định sẽ rất đau lòng, từ điểm này xem ra, Tô Yên vẫn còn lương tâm. 

Hơn tám giờ tối, bọn họ ai về nhà nấy. 

Sau khi ngồi lên xe của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam mới hoàn toàn nhẹ nhõm mà thở ra một hơi. 

Trên đường, Quan Khởi Kỳ hỏi: “Tôi thấy hai vợ chồng Tô Yên rất kỳ lạ” 

“Kỳ lạ gì?” Tô Lam nhíu mày hỏi. Quan Khởi Kỳ cười nói: “Chênh lệch tuổi tác lớn thì không nói, một người dịu dàng tao nhã, cả người toát lên hơi thở của tri thức, người còn lại thì tình cờ hơn, còn em gái của em còn rất nhường nhịn người em rể này của em. Còn em rể của em thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào em gái của em, tôi đoán lúc trước hẳn là do em gái của em theo đuổi em rể của em đúng không?” 

Nghe vậy, Tô Lam nhếch môi. 

Thầm nghĩ: Đến cả Trịnh Hạo cũng đã nhìn ra được vấn đề rồi, xem ra cảm giác của cô cũng không sai, Tô Yên thành ra như vậy, có lẽ là vì không được Trịnh Hạo yêu thương chăng? 

Trong bất chợt, Tô Lam lại thấy hơi đồng cảm với Tổ Yên, người phụ nữ có hôn nhân không hạnh phúc thường sẽ có sự thay đổi lớn về tính tình, chẳng lẽ Tô Yên cũng vì thế mà trở thành một người khác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK