Cúi đầu nhìn thử, là Trịnh Hạo gọi tới, Tô Lam nhanh chóng bắt máy.
“Tô Lam, khoa kế toán của chúng tôi đã công bố điểm chuẩn của năm nay rồi, việc nhập học của em gái cô hẳn là không có vấn đề gì, chỗ tôi có một bản hướng dẫn tuyển sinh ngắn gọn, bây giờ cô đang ở đâu? Tôi mang tới cho cô.” Trịnh Hạo nói.
Nghe vậy, Tô Lam hớn hở ra mặt, xem ra Tổ Yên thật sự có thể đậu vào khoa kế toán của đại học Phương Nam.
“Không cần phiền thế đâu, tôi trực tiếp đến lấy là được rồi, đừng để trễ giờ lên lớp của anh.” Tô Lam vội vàng nói.
“Được, vậy tôi đợi cô ở văn phòng.” Đầu dây bên kia nói xong thì cúp điện thoại.
Tô Lam nhanh chóng lên lầu thay quần áo, Trịnh Hạo thường có tiết dạy vào lúc chín giờ, bây giờ là tám giờ, cô đến trường đại học Phương Nam phải mất tầm nửa tiếng, vừa khéo không làm trễ giờ của người ta.
Mười phút sau, Tô Lam ăn mặc chỉnh tề, cầm theo túi xách nói một tiếng với mẹ Trần rồi đi ra ngoài.
Bắt một chiếc taxi ở cửa, Tô Lam đi thẳng đến đại học Phương Nam.
Ngay khi xe taxi vừa chạy vào làn đường, một chiếc Limousine màu đen cũng chạy theo sau.
Người đàn ông ngồi ở băng ghế sau với vẻ mặt lạnh lùng, chiếc taxi phía trước ngày càng đến gần đại học Phương Nam, hai tay anh cũng dần xoắn lại với nhau.
Xe taxi chậm rãi dừng trước cổng trường đại học Phương Nam, Tô Lam thanh toán tiền xong thì xuống xe, bước nhanh vào khuôn viên trường.
Xe taxi đã đi mất, bóng lưng của Tô Lam cũng khuất trong sân trường, chỉ có chiếc xe sang trọng là vẫn đậu ở đó.
“Tổng giám đốc Quan..” Lâm Minh ngồi ở ghế tài xế định nói gì đó.
“Lái xe!” Quan Triều Viễn lập tức ngắt lời anh ta.
Lâm Minh đành khởi động xe, rất nhanh chiếc xe đã biến mất khỏi cổng trường đại học Phương Nam.
Đến chiều, Tô Lam lên cơ thể mỏi mệt quay về chỗ ở của Quan Triều Viễn.
Cô cầm tập tài liệu tuyển sinh tử văn phòng của Trịnh Hạo về nhà, đón Tô Yên đến trường điền đơn đăng ký vào đại học, buổi trưa cô chỉ tùy tiện ăn chút gì đó rồi đưa Tô Yên về, cuối cùng mới tự mình bắt xe quay về, cả ngày hôm nay, một người phụ nữ có thai như cô cũng bị hành cho mệt lả.
Vào nhà thay dép lê, Tô Lam vừa đấm đấm bả vai vừa đi vào phòng khách.
Tuy nhiên lúc cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha, cô không khỏi giật mình một chút!