Không đợi Tô Lam nói, Quan Triều Viễn đã hỏi: “Cô đi khách sạn Với ai? Lại còn khách sạn ở gần đây, có phải là với Trịnh Hạo?”
“Anh đang nói bậy bạ gì vậy?” Tô Lam không ngờ anh lại đột nhiên hỏi cô đi khách sạn với Trịnh Hạo, không khỏi tức giận.
Cho nên không muốn để ý đến anh, quay đầu muốn lên lầu. Quan Triều Viễn bước tới năm lấy cánh tay cô, lần này, anh giống như một con sư tử đang tức giận, ngay cả đầu tóc cũng giống như đang dựng lên, cô không khỏi ớn lạnh.
“Tô Lam, cô thật sự khiến tôi không thể tin được, cô có gan lớn thật đấy, có thể đi khách sạn cùng với người đàn ông khác!” Quan Triều Viễn đã không lựa lời mà nói.
Tô Lam tức giận, không thể kiềm chế cơn giận, giơ tay tát Quan Triều Viễn một bạt tai!
Quan Triều Viễn ngạc nhiên lạnh lùng nhìn Tô Lam, hai tay Tô Lam đang phát run, không biết là tức giận hay là phản ứng mà anh cho cô.
Thật lâu sau, Quan Triều Viễn nghiến răng nghiến lợi siết chặt cánh tay cô nói: “Cô là người phụ nữ không biết liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp, bản thân là người có lỗi trước, còn đánh người đàn ông của cô, cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?”
“Tôi biết anh dám làm, anh giết tôi là được rồi, xong xuôi hết mọi chuyện!” Tô Lam bắt đầu không lựa lời.
“Nếu như không phải trong bụng cô có con của tôi, tôi đã muốn kết thúc mọi chuyện với cô!” Lúc này đôi mắt Quan Triều Viễn đỏ hoe.
Nghe lời anh nói, Tô Lam cười lạnh một tiếng, ủ rũ nói: “Anh tin đứa bé trong bụng tôi là con của anh sao.”
“Tô Lam, tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng thử thách giới hạn của tôi!” Trong mắt Quan Triều Viễn có sát ý.
Lúc này, mẹ Trần thấy hai người cãi nhau càng ngày càng dữ dội, vội vàng chạy ra khuyên can: “Cậu chủ, mợ chủ, mỗi người bớt nói một chút đi!”
“Liên quan gì đến dì!” Tô Lam và Quan Triều Viễn đều quay lại đồng thanh hét lên với mẹ Trần. Mẹ Trần nhất thời lúng túng không biết làm thế nào.