Nhìn thấy biểu cảm buồn ủ rũ của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ nhíu mày lại, sự trách cứ trong mắt lúc này cũng biến mất gần hết, thay vào đó là sự thương tiếc và đau lòng. Cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, Quan Khởi Kỳ mới nói: "Em muốn đi ra ngoài làm việc cũng không thành vấn đề, bây giờ em có giấy chứng nhận CPA, có rất nhiều công ty cần nhân tài như em, đúng lúc công ty của một người bạn của tôi đang tuyển người, chi bằng tôi giới thiệu em qua đó, công ty cậu ấy vừa khởi nghiệp, sổ sách qua lại cũng không quá nhiều, đương nhiên tiền lương và đãi ngộ cũng sẽ không quá cao, nhưng rất phù hợp với em, buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi, em hoàn toàn có thể trở về cho Xuân Xuân bú sữa, như vậy vừa không cần cho Xuân Xuân cai sữa mà em cũng có thể đi ra ngoài làm việc, không biết em cảm thấy thế nào?"
Nghe thấy lời hỏi ý kiến của Quan Khởi Kỳ, trong mắt Tô Lam có chứa ánh sáng lấp lánh nhìn anh ấy, nhưng vẫn hơi do dự nói: "Rốt cuộc bạn của anh có cần kế toán không đấy? Đừng vì nể mặt anh mà để người ta đưa không cho tôi một phần tiền lương, tôi không muốn khiến anh phải nợ người ta một ân tình lớn như vậy."
Cô đã mang đến cho anh ấy quá nhiều phiền phức, không thể thêm phiền phức mới cho anh ấy nữa.
Quan Khởi Kỳ nghe vậy thì cười nói: "Có cần hay không em có thể tự đi xem, em thấy vui vẻ thì làm, không vui thì xin nghỉ."
"Được, cảm ơn anh." Chuyện đã đến nước này, Tô Lam cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thật ra cô cũng đã tìm việc ở trên mạng được mấy ngày, kết quả đối phương vừa nghe thấy cô bảo có một đứa con nửa tuổi, người ta đều viện cớ nói cô không phù hợp với yêu cầu, thực chất là sợ cô lúc thì cho con bú lúc thì trông con làm ảnh hưởng đến công việc, vậy nên cuối cùng Tô Lam mới quyết định để Xuân Xuân cai sữa.
Bây giờ nếu có thể cho Xuân Xuân bú sữa đúng giờ, lại có cơ hội đi làm, đương nhiên là cô mong còn chẳng được.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam đi đến công ty của bạn của Quan Khởi Kỳ.
Lúc đầu Quan Khởi Kỳ khăng khăng muốn đưa cô đi, nhưng bị Tô Lam từ chối, cô đi làm việc nên không muốn làm lớn chuyện, vậy nên kiên quyết tự đi. Đến công ty đó, Tô Lam quan sát hai ngày, phát hiện lời mà Quan Khởi Kỳ nói quả thật không sai, đúng là công ty này vừa khởi nghiệp, sổ sách không quá nhiều thật, bởi vì phân công không rõ ràng nên Tô Lam còn chủ động nhận rất nhiều công việc không thuộc trách nhiệm của cô, dù sao cô cũng là do Quan Khởi Kỳ giới thiệu.
Nếu đã tới cô phải chăm chỉ làm, không thể để Quan Khởi Kỳ mất mặt.
Thoáng cái đã mấy tháng trôi qua, thời gian nhanh chóng tới mùa đông, Xuân Xuân cũng đã được chín tháng, đã biết gọi mẹ rồi, tuy rằng nhả chữ vẫn chưa rõ ràng lắm nhưng khiến trong lòng Tô Lam cảm thấy rất ngọt ngào.
Mỗi ngày khi Tô Lam đi làm sẽ gửi cô bé cho chị Vu, giữa trưa vội vàng chạy về cho con bú sữa, sau giờ cơm trưa thì dỗ Xuân Xuân đi ngủ rồi lại chạy đến công ty đi làm. Mấy tháng này, Tô Lam chạy vạy nhiều nên gây mất mấy cân, nhưng tâm trạng lại rất tốt và cuối cùng cô cũng đã có thể sống bằng sức mình, mặc dù tiền lương không quá cao nhưng đủ để thanh toán chi phí bảo mẫu cho chị Vu và tiền sinh hoạt cho hai mẹ con cô, hơn nữa mấy tháng này còn thừa một khoản tiền, tuy không nhiều nhưng cũng có thể từ từ tiết kệm để trả Quan Khởi Kỳ.
Tháng này, Tô Lam còn mở một gian hàng ở trên mạng, bởi vì một đồng nghiệp trong công ty đang làm bây giờ có gia đình làm trang sức để bán sỉ, trang sức nhà cô ấy mới lạ độc đáo, hơn nữa nguồn hàng phong phú, lấy hàng cũng rất rẻ, vậy nên cô nảy ra ý tưởng mở một cửa hàng trang sức bản
qua mạng.
Cửa hàng trên mạng khai trương được mấy ngày, buôn bán cũng không tệ lắm, thế mà đã bán được mười mấy đơn, mặc dù tiền kiếm được cũng không nhiều nhưng dù sao việc làm ăn cũng sắp đi vào quỹ đạo, cũng là một nguồn thu nhập. Tô Lam cực kỳ vui vẻ, mỗi ngày sau khi tan làm thì vội vã đi gửi hàng ở công ty chuyển phát nhanh.