Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy anh có yêu tôi không?” Tô Lam gặng hỏi đến cùng. 

Bây giờ cô muốn hỏi cho rõ ràng, cô không muốn giữ lại tiếc nuối cho sau này, cho dù chết thì cũng phải chết cho rõ ràng. 

Quan Triều Viễn nghe vậy, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi mắt mang theo đau đớn nhìn Tô Lam, vậy mà không phản bác được. 

Đôi mắt Tô Lam chăm chú nhìn anh, chờ đợi đáp án của anh. 

Lúc này, Phương Ngọc Hoan bỗng nhìn Quan Triều Viễn cười nói: “Triều Viễn, nhất định sau này chúng ta và và Minh An sẽ sống hạnh phúc, anh mau nói cho người phụ nữ này nghe, từ trước đến giờ anh chưa từng yêu cô ta!” 

Tô Lam cũng không thèm để ý đến Phương Ngọc Hoan, cô chỉ đợi Quan Triều Viễn trả lời. 

“Này, hai người bọn họ đang nói chuyện, cô chen miệng vào làm gì?” Kiều Tâm đứng một bên hét về phía Phương Ngọc Hoan. 

“Tôi thấy người không nên xen vào phải là cô mới đúng!” Phương Ngọc Hoan phản bác. 

“Cô.." Kiều Tâm còn muốn nói điều gì, nhưng lúc này, Quan Triều Viễn im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng. 

“Tô Lam, anh đã phạm vào lỗi mà người đàn ông nào cũng sẽ phạm, anh có lỗi với em!” Quan Triều Viễn nhìn qua Tô Lam nói. 

“Ý của anh là gì? Cái gì gọi là phạm vào lỗi mà người đàn ông nào cũng sẽ phạm?” Tô Lam nhìn chằm chằm vào anh gặng hỏi. 

Lúc này, đôi mắt Quan Triều Viễn bỗng nhiên lạnh xuống, anh đào mắt qua bên người Phương Ngọc Hoan nói: “Tôi chỉ có hứng thứ nhất thời với cô, mà người tôi yêu nhất chính là Phương Ngọc Hoan, cho nên tôi không thể kết hôn với cô được, người tôi cưới chỉ có thể là Phương Ngọc Hoan, sau này cô đừng tới đây dây dưa với tôi nữa, tôi cũng sẽ không gặp lại CÔ!" 

Nghe anh nói như vậy, chân Tô Lam mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, may mắn Kiều Tâm đi tới đỡ cô dậy, mới giúp cô bớt chật vật. Kiều Tâm đang đỡ Tô Lam thật sự không nhịn được, chỉ vào Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan chửi bới: “Quan Triều Viễn, anh có còn là người không? Lời như vậy mà cũng nói ra được? Cái này người ta gọi là bội tình bạc nghĩa đó anh biết không? Những thằng đàn ông như anh đúng là không phải thứ tốt lành gì! Còn có cô, loại đàn ông cặn bã như vậy mà cũng giữ bên người, thật là cải thứ rác rưởi gì cũng nhặt về nhà cho được.” 

Đối với những lời mắng chửi của Kiều Tâm, đôi mắt Quan Triều Viễn vẫn nhìn Tô Lam như cũ, nhưng cũng không phản bác. 

Phương Ngọc Hoan thì không nhịn được như thế, nổi giận đùng đùng chỉ vào Kiều Tâm và Tô Lam nói: “Phiền hai cô ra ngoài, nơi này không chào đón hai cô!” 

Tô Lam đã buồn muốn chết, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng đau đớn, cô giương mắt nhìn về phía Quan Triều Viễn, mang theo một chút nghẹn ngào nói: “Anh đã quyết định như vậy, vậy thì tôi chúc các người trăm năm hạnh phúc, cái này trả cho anh, sau này cứ xem như tôi và anh chưa từng quen biết nhau.” 

Nói xong, Tô Lam lấy chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, ném mạnh lên người Quan Triều Viễn, sau đó rơi nước mắt quay người rời đi. 

Kiều Tâm thấy thế, hung dữ lườm Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan một cái, sau đó quay người đuổi theo Tô Lam. 

Tô Lam chạy một mạch về phía sau khu chung cư cao cấp, sau đó ngồi xổm xuống khóc bù lu bù loa. 

Kiều Tâm chạy theo không kịp thở, nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Tô Lam, không nhịn được dậm chân nói: “Quan Triều Viễn này thật là mất hết tính người, chắc chắn anh ta sẽ chết không yên lành! Còn có cô ả Phương Ngọc Hoan kia, vênh váo cái gì? Nói không chừng cô ta cũng là đóa hoa cúc xế chiều, chắc chắn sẽ có người đạp cô ta xuống để leo lên” 

Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng của mình bị đào rỗng, đột nhiên cô ôm lấy Kiều Tâm, khóc lớn: “Kiều Tâm, đưa tớ... về nhà, tớ muốn về nhà!” 

Từ nhỏ Tô Lam đã độc lập kiên cường, đụng phải chuyện lớn như vậy hơn nữa còn chưa từng trải qua, bây giờ dáng vẻ khóc hết nước mắt của cô khiến cho tay chân Kiều Tâm luống xuống, chỉ có thể ôm cô vỗ lưng cô an ủi: “Được, tớ sẽ đưa cậu về nhà ngay!” 

Sau đó, Tô Lam bị Kiều Tâm nắm tay ngồi lên xe taxi. Cô cứ như một đứa ngốc, đôi mắt trống rỗng không có hồn, mờ mịt nhìn tất cả ngoài cửa xe, tiếng khóc nỉ non cũng không phát ra, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống từ hốc mắt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK