Nghe vậy, Tô Lam có phần khó xử nói: “Đã lâu rồi chị không liên lạc với Trịnh Hạo”
Kể từ lần trước Quan Triều Viễn giật điện thoại nói rằng cô đã kết hôn với anh, còn xóa số điện thoại của Trịnh Hạo khỏi điện thoại thì đến nay, cô chưa từng gặp lại Trịnh Hạo, Trịnh Hạo cũng không tìm cô nữa.
Đến hiện tại cô vẫn có chút tự trách vì không thể giải thích rõ ràng với người ta, nhưng sau đó nghĩ dù sao hai người cũng chỉ là bạn bình thường, càng giải thích lại càng giống như rắn vẽ thêm chân nên cứ kéo dài mãi.
Bây giờ em gái muốn xin vào chuyên ngành của người ta, cô đường đột đến tìm thì có hơi không thích hợp lắm, thế nên Tô Lam cảm thấy có chút bối rối.
Nghe được Tô Lam khó xử, Tô Yên lập tức nói: “Chị, chuyện này có liên quan đến cuộc sống tương lai của em đó, chị hạ mình đi hỏi giúp em một câu đi mà”
Tô Lam biết một khi tình nguyện làm việc không cần báo đáp thì tất cả nỗ lực trước đó đều như dã tràng xe cát, nhưng nó lại có dính líu đến tiền đồ cả đời của Tổ Yên.
Mặc dù cảm thấy không có mặt mũi nào đến cầu xin Trịnh Hạo nhưng cô vẫn đồng ý: “Được rồi, ngày mai chị sẽ đi tìm Trịnh Hạo”
“Gì mà ngày mai chử, chị phải đi hôm nay, còn hai ngày nữa là em nộp đơn rồi.” Tô Yên sốt ruột nói.
“Ừm, đi ngay hôm nay.” Tô Lam trả lời rồi ngắt máy.
Mặc dù tâm trạng rất chán nản nhưng tương lai của em gái không thể xem như trò đùa được, cô lập tức thay đồ và chạy thẳng đến trường đại học Phương Nam nơi Trịnh Hạo giảng dạy.
Tô Lam không có số điện thoại của Trịnh Hạo, cô đến khoa kế toán của đại học Phương Nam hỏi rất nhiều người, khó khăn lắm mới tìm được lớp mà Trịnh Hạo đang dạy.
Qua khung cửa sổ, Tô Lam nhìn thấy Trịnh Hạo đang giảng bài cho học sinh, thế nên cô đứng chờ ở một góc, không dám quấy rầy đến anh ta.
Khoảng hơn một giờ sau Trịnh Hạo mới ra khỏi phòng học, Tô Lam nhanh chóng đứng lên, hiển nhiên lúc này Trịnh Hạo cũng đã nhìn thấy cô.
Nhìn thấy Tô Lam, ánh mắt Trịnh Hạo hiện lên vẻ ngạc nhiên bất ngờ, Tô Lam khẽ mỉm cười, nhìn anh ta tiến về phía trước.
“Cô... Cô đến đây tìm tôi ư?” Trịnh Hạo có chút không tự tin.
“Ừ.” Tô Lam gật đầu, sau đó nói tiếp: “Tôi có chuyện này muốn nhờ anh, không biết anh có thời gian cùng đi dạo một chút chứ?"
Bên ngoài lớp học là sân trường, khu vườn ở đại học Phương Nam tương đối nổi danh bởi vì đây có khoa kiến trúc cảnh quan nổi tiếng nhất cả nước.
“Dĩ nhiên rồi” Trịnh Hạo gật đầu.
Sau đó, Trịnh Hạo và Tô Lam cùng sóng vai đi dạo trong khuôn viên đẹp như tranh vẽ của đại học Phương Nam.
Trịnh Hạo vừa nho nhã vừa đẹp trai, là một giáo viên có học thức, lại có khiếu hài hước nên anh ta là người tình trong mộng của không ít sinh viên nữ ở đại học Phương Nam.
Hiện tại thầy giáo và một cô gái trẻ đang dạo bước trong sân trường, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt ghen tị của các sinh viên nữ trong trường.
“Xin lỗi anh về chuyện xảy ra lần trước, chồng tôi nói chuyện quá lỗ mãng, mong anh không trách anh ấy” Tô Lam suy nghĩ rất lâu mới nói ra lời mở đầu như vậy.
Trịnh Hạo nhún vai, mỉm cười rồi nói: “Tôi không ngờ cô lại kết hôn sớm như thế, chuyện này... Quá đột ngột đổi với tôi.”
“Không chỉ có anh đâu, tôi cũng cảm thấy đột ngột mà.” Tô Lam cười bất đắc dĩ.
“Cô... Ý cô là gì? Chẳng lẽ đây là kết hôn chớp nhoáng ư?” Trịnh Hạo dừng bước, nhìn Tô Lam với vẻ mặt khó hiểu.