“Chuyện này..” Đột nhiên Lâm Minh không nói nên lời, anh ta đã từng giúp Quan Triều Viễn giải quyết rất nhiều vấn đề khó nhằn, nhưng thật sự không ngờ tới hôm nay lại gặp phải một chuyện kỳ dị như vậy.
Trong khi Lâm Minh do dự, Tô Lam ngẩng đầu liếc nhìn Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh đút hai tay vào túi áo khoác, vẻ mặt lạnh như băng, đoản chừng cơn giận vừa rồi vẫn còn chưa tan hết.
Ngay sau đó, trong lòng Tô Lam nảy lên một cái, cô duỗi tay ra cầm lấy tờ giấy có đánh số thứ tự từ trong tay chàng trai, cất giọng nói: “Cảm ơn!”
Hành động vừa rồi của Tô Lam khiến Lâm Minh không khỏi sững sờ, Quan Triều Viễn đứng bên cạnh cũng hơi giật lông mày.
“Mời số 003 đến quầy số một để hoàn thành các thủ tục.” Đúng lúc này âm thanh từ loa truyền đến.
Tô Lam không ngờ sẽ đến lượt của số ba nhanh như vậy, hai chân nặng như đeo chì, không thể cử động được.
Mà Quan Triều Viễn đã hừng hực lửa giận từ lâu, dẫn đầu đi về phía quầy số một, mặc dù trong lòng Tô Lam cảm thấy khó chịu nhưng vẫn đi theo anh.
Hai người sóng vai nhau ngồi ở quầy số một, đưa chứng minh thư và thỏa thuận ra, nhân viên hỏi thăm một chút sau đó lấy ra giấy chứng nhận ly hôn yêu cầu bọn họ ký tên.
Quan Triều Viễn không do dự cầm bút lên dùng nét chữ rồng bay phượng múa ký tên mình vào, Tô Lam cũng cầm bút, học theo dáng vẻ của anh dứt khoát ký tên.
Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, cô và anh đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Cô đặt tờ giấy ly hôn vào túi xách, cảm thấy như chiếc túi mình đang mang nặng trăm nghìn cân.
Vốn tưởng rằng ly hôn xong thì lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn, nhưng dường như bây giờ còn rối rắm hơn trước nhiều.
Quan Triều Viễn không nói với cô câu nào, bước xuống bậc thềm rồi ngồi vào xe.
Tô Lam chậm rãi đi xuống, vừa định rời đi thì Lâm Minh đã đuổi theo sau.
“À... Cô Tô, mời lên xe!”
“Tôi quay về lấy hành lý” Cô đã không còn là vợ của Quan Triều Viễn nữa, đương nhiên phải thu dọn đồ đạc rời đi, tối qua cô cũng đã sắp xếp đầu ra đó.
“Tổng giám đốc Quan cũng cần về nhà, thuận đường.” Lâm Minh vội vàng giải thích.
Nghe vậy, Tô Lam vẫn tiếp tục từ chối: “Tôi thấy không cần đâu, ở đây cũng dễ bắt taxi lắm”
Lúc này Lâm Minh có chút khó khăn mở miệng: “Dù sao thì cô cũng dọn ra từ nhà của tổng giám đốc Quan, nên lựa chọn lúc anh ấy có ở đó chứ?”
Trong phút chốc Tô Lam đã hiểu được ý của Lâm Minh. Quan Triều Viễn muốn nhìn cô dọn đi, tránh cho cô lấy những thứ có giá trị trong nhà của anh.
Sau khi hiểu ra, đôi môi Tô Lam hơi run lên, trong mắt anh, cô là người ích kỉ đến vậy ư?
Kế đó Tô Lam giận dữ bước lên xe.
Nhưng lần này cô chọn ngồi ở ghế phụ thay vì ngồi hàng ghế sau cùng anh. Nếu như vừa rồi cô còn lưu luyến thì bây giờ cô thật sự chán ghét anh, hóa ra anh cũng là một tên đàn ông căn cơ.
Cả quãng đường không nói gì, bầu không khí trong xe vô cùng bực bội.
Chẳng dễ gì mới đến nhà, Tô Lam vào cửa đôi giày rồi đi thẳng về phòng ngủ.
Thực ra là để tránh hôm nay không quá bận, tối qua cô đã thu dọn xong quần áo và đồ dùng cá nhân.
Vốn cho rằng hôm nay có thể kéo vali rời đi, nhưng không ngờ có người muốn kiểm tra xem mình có đem thứ không thuộc về mình đi hay không.
Nhìn quanh căn phòng có ở đã lâu, cuối cùng trong lòng Tổ Lam hơi buồn, sau đó kéo vali ra khỏi phòng ngủ.
Tô Lam kéo vali đến phòng khách, mẹ Trần nhìn vali trong tay cô, ánh mắt không nỡ nói: “Mợ chủ, mợ thật sự muốn đi à?”
Tô Lam cũng rất không đành lòng với mẹ Trần đã chăm sóc cho cô lâu như vậy, dù sao thì bà ấy cũng đã chăm sóc cho cô hết mình, nếu không sức khỏe của cô cũng không hồi phục nhanh như vậy.
“Di Trần, đừng gọi cháu là mợ chủ nữa, cháu không phải mợ chủ nữa rồi, sau này gặp nhau cứ gọi cháu Tô Lam là được rồi.” Tô Lam vươn tay vỗ vào mu bàn tay của mẹ Trần.
Quan Triều Viễn ngồi trên sô pha nghe thế thì sắc mặt càng u ám. Tô Lam hoàn toàn lười nhìn anh, cô kéo vali đến trước mặt anh, đặt một tấm thẻ ngân hàng và một chiếc hộp nhung màu xanh có sợi dây chuyền kim cương óng ánh lên bàn trà, nói: “Đây là thẻ tín dụng anh cho tôi, đây là món trang sức đắt nhất tôi dùng thẻ tín dụng để mua, với cả cải này...”
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, tháo nó xuống rồi đặt trên tấm thẻ ngân hàng.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn thứ trên bàn trà, đan hai tay lại với nhau: “Có cần phải phân chia rạch ròi với tôi như vậy không?”
“Đã chia tay rồi thì chia cho rõ ràng, đừng dây dưa gì với nhau nữa" Lúc Tô Lam nói câu này, có cảm giác môi mình run cả lên.