Mấy ngày kế tiếp Quan Triều Viễn sáng nào cũng đưa Minh An đến thăm Tô Lam, mỗi ngày đều mang theo ảnh chụp của Xuân Xuân. Tô Lam nhìn thấy Xuân Xuân khỏe mạnh nên cũng an tâm tịnh dưỡng trong bệnh viện.
Thường ngày đều có nữ y tá đến chăm sóc cho Tô Lam, Tô Lam cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Cô cũng nhìn ra lần này Quan Triều Viễn đang cố gắng duy trì khoảng cách với cô.
Mỗi buổi sáng, anh đưa Minh An đến bệnh viện và ở lại đây khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó sẽ viện cớ Minh An cần đi nhà trẻ và anh phải đi làm nên sẽ lập tức rời đi ngay.
Tô Lam cảm thấy như thế này rất ổn, cô không bị gượng gạo, mà Quan Triều Viễn cũng chẳng cần phải lúng túng hay thấy khó xử. Có lẽ đây là một cách rất tốt để đôi bên hòa hợp với nhau. Anh và cô cùng nhau nuôi nấng hai đứa con chung của họ, mà giữa họ cũng không có va chạm gì.
Tuy rằng Tô Lam có lúc cảm thấy trong lòng rất trống trải, nhưng đây không phải là dự tính ban đầu của cô hay sao? Trải qua lần nhập viện này, Tô Lam mới biết sức khỏe là vốn quý nhất, đặc biệt là giờ đây cô còn có thêm hai đứa trẻ phải săn sóc, cô thật sự không thể để bản thân gục ngã, cho nên cô rất nghe lời bác sĩ trong quá trình điều trị ở bệnh viện, hơn nữa còn tích cực ăn uống tẩm bổ với hi vọng cơ thể của mình sẽ có thể mau chóng bình phục.
Một tuần sau, bệnh viêm tuyến sữa của Tô Lam đã được chữa khỏi và cuối cùng cô có thể xuất viện. Sáng nay, Quan Triều Viễn đưa Minh An đến đón Tô Lam xuất viện.
Lâm Minh lái xe phóng nhanh trên đường, Quan Triều Viễn ngồi ở ghế phụ, Tô Lam và Minh An ngồi ở ghế sau. Trên đường đi, chỉ có Minh An là vui vẻ nhảy nhót tưng bừng, ba người lớn còn lại đều không nói với nhau câu nào. Tô Thanh cảm thấy bầu không khí thật kỳ lạ, nhưng nhờ có Minh An mà không khí trong xe ít nhất cũng không quá nặng nề và ngột ngạt.
Sau khi bước vào nhà, Lâm Minh mang tất cả đồ dùng trong bệnh viện lên lầu, Quan Triều Viễn dắt tay Minh An đi vào trong.
Vào cửa nhìn quanh không thấy Xuân Xuân, Tô Lam nhíu mày, quay đầu nhìn Quan Triều Viễn và chất vấn: "Không phải anh nói sẽ để chị Hồng đưa Xuân Xuân về nhà sao?"
Nghe vậy, Quan Triều Viễn không trả lời câu hỏi của Tô Lam, mà quay sang dặn dò Lâm Minh: “Lâm Minh, cậu đưa Minh An xuống phía dưới đợi tôi.”
Lâm Minh nghe vậy thì biết ngay bọn họ có chuyện muốn nói, liền bước đến nắm tay Minh An, cười nói: "Minh An, chú Lâm dẫn con xuống nhà chơi nhé?”
“Vâng ạ.” Minh An ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam, sau đó nói tiếp: “Con biết ba và mẹ có chuyện muốn nói với nhau, nên con cần phải tránh mặt đi.”
Tô Lam nghe Minh An nói như vậy thì hơi nhíu mày, mặt mũi Quan Triều Viễn trắng bệch, liếc nhìn Minh An một cái. Lâm Minh không nhịn được cười, lập tức kéo Minh An xuống lầu.
Sau khi hai chú cháu rời đi, căn phòng đột nhiên rơi vào sự im lặng đáng sợ.
“Tôi có một chuyện muốn bàn bạc với em.” Quan Triều Viễn nói với Tô Lam bằng giọng điệu rất nghiêm túc.
Nghe vậy, Tô Lam hơi lo lắng vì cô đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Quan Triều Viễn, có phải anh muốn cướp Xuân Xuân khỏi tôi không? Nếu đúng như vậy, tôi nói cho anh biết, tuyệt đối không thể có chuyện đó. Xuân Xuân nhất định phải ở bên cạnh tôi!” Tô Lam giận dữ trách móc.
Nghe thấy những lời lo lắng này của cô, Quan Triều Viễn không khỏi cau mày nói: "Em bình tĩnh nghe tôi nói, được không Tô Lam?"
"Tôi không muốn nghe. Tóm lại, nếu anh muốn cướp Xuân Xuân đi, tôi sẽ không đồng ý." Tô Lam vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình.
“Không ai muốn cướp Xuân Xuân đi đâu hết, bao gồm cả tôi. Tôi chỉ muốn thảo luận với em để làm sao nuôi dạy Xuân Xuân cho thật tốt, đương nhiên cũng là để em thấy thoải mái hơn.” Quan Triều Viễn cố gắng giải thích. Nhưng Tô Lam hoàn toàn không nghe những gì anh nói, bởi vì trong lòng cô luôn canh cánh nỗi hoang mang và sợ hãi, rằng anh sẽ có suy nghĩ tước đi quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân của cô. Xuân Xuân từ lúc chào đời chưa hề rời cô nửa bước, vì vậy cô chắc chắn sẽ không để con bé lìa xa mình.