"Chắc chắn anh không dám, sau này anh tuyệt đối không liếc mắt đưa tình với bất kỳ sinh vật giống cái nào, dù là một con mèo cái cũng sẽ không!" Quan Triều Viễn duỗi hai tay ra làm động tác đầu hàng.
Xem như anh nghe lời, khóe miệng Tô Lam bĩu ra, xem như hài lòng cam đoan của anh, nhưng lại thêm một câu: "Còn có sau này không cho phép tự mình gặp mặt với Phương Ngọc Hoan!"
"Được! Tất cả nghe theo em, nếu như sau này anh có chuyện quan trọng gặp cô ta thì anh sẽ dẫn em theo, được chưa?" Quan Triều Viễn đảo mắt nói.
"Còn tạm được!" Tô Lam hất cằm nói một câu, mới quay người tiếp tục nấu cơm.
Mà người đứng phía sau tựa ở cửa phòng bếp, nhìn bóng người bận rộn qua lại trong phòng bếp.
Đèn đuốc trong phòng bếp nhỏ hẹp mờ nhạt, lại đầy ấm áp và hạnh phúc...
Sau khi ăn xong, hai người bọn họ rúc vào ghế sô pha nhỏ hẹp xem tivi, thỉnh thoảng cô cầm một trái nho bỏ vào trong miệng anh.
"Sau này em có tính toán gì?" Cặp mắt Quan Triều Viễn nhìn qua TV đột nhiên hỏi.
Tô Lam vừa ăn nho vừa trả lời: "Còn hơn một tháng nữa là đến cuộc thi CPA, em định không tìm việc làm trước, dốc hết sức đối phó tham gia cuộc thi CPA, hi vọng lần này có thể thi đậu."
"Đủ vươn lên!" Quan Triều Viễn nhẹ gật đầu.
Tô Lam cầm tấm séc trên bàn trà, cười nói: "Dù sao có tiền bồi thường rồi em có thể sống một thời gian không buồn không lo. Chờ em lấy được giấy chứng nhận CPA thì em có thể tìm được việc làm tốt, vả lại lương bổng cũng sẽ cao hơn."
20)
"Anh ủng hộ em hết mình" Quan Triều Viễn nịnh nọt.
"Ủng hộ ra sao?" Ánh mắt Tô Lam mang theo mong chờ nhìn anh.
"Em muốn anh ủng hộ thế nào? Dù là về tinh thần hay vật chất, hoặc là muốn anh hiện thân đều có thể" Quan Triều Viễn lấn người tiến lên, giam cô trên ghế sô pha. Đối với hành động của anh, Tô Lam ngược lại không sợ hãi, bởi vì hiện tại cô đang đến kỳ, anh cũng không dám làm chuyện không bằng cầm thú, cho nên cô rất hào phóng ôm cổ của anh, chủ động hôn lên trước.
"Tại sao anh có cảm giác mình bị bán nhỉ?" Quan Triều Viễn đưa tay sờ gương mặt của mình.
Tô Lam buồn cười nói: "Nếu em bán anh thì khẳng định có không ít phú bà ra giá tốt!"
"Em thật sự cam lòng sao?" Anh nhíu mày lại.
"Bán anh đời em không lo ăn mặc, có gì không nỡ?" Tô Lam cười nói.
"Em quá nhẫn tâm rồi, nên phạt!" Nói xong đã cúi đầu hôn cô.
"Ừm..." Tô Lam muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể to lớn của anh đâu thể bị cô làm rung chuyển? Vùng vẫy một chút, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Nụ hôn này đơn giản muốn mạng của cô, Tô Lam cảm giác mình sắp hít thở không thông, anh mới bằng lòng buông cô ra, cô lập tức có thể hô hấp, ôm lồng ngực của mình cảm giác đã sống lại.
"Sau này còn dám nói lời như vậy, sẽ không chỉ như thế đâu." Trên mặt Quan Triều Viễn ngậm ý cười cảnh cáo.
"Được, em cũng không dám nữa." Tô Lam chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Quan Triều Viễn thả cô ra, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, chững chạc đàng hoàng nói: "Nói đi, cần anh giúp thế nào? Là để anh mua giám thị cho em qua hay là để anh tìm người đưa đáp án em?"
"Anh có bản lĩnh này làm sao không nói sớm? Trảnh để em đọc sách khổ cực như vậy." Ánh mắt Tô Lam sáng lên, giống như phát hiện đại lục mới.
"Anh muốn nói với em, những chuyện vi phạm này anh đều không giúp được em." Quan Triều Viễn cong môi, đùa dai nhìn qua Tô Lam. Tô Lam lộ vẻ tức giận, chỉ đành phải nói: "Em cũng không có suy nghĩ xấu gì, chỉ muốn anh giúp em học bù, không phải anh nổi tiếng hai mươi lăm tuổi đã thi đậu CPA sao? Còn là sinh viên xuất sắc ở Austin à? Đúng, em nhớ anh đã nói chỉ cần là tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, đó cố gắng nhất định có thể thi đậu CPA. Hiện tại em đã tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, mà em cũng rất cố gắng, lại có sinh viên tốt nghiệp xuất sắc như anh phụ đạo thì thi CPA chắc chắn đến chín phần mười?"