Sau khi thấy cô khóc, Xuân Xuân cũng không dỗi nữa, cô bé vô cùng nghe lời lúc ăn cơm. Lúc tối, còn chưa đến chín giờ, cô bé đã để cho Tô Lam dỗ cô bé ngủ.
Lúc hơn chín giờ, khi Quan Khởi Kỳ về nhà, Tô Lam đã nằm ở trên giường cho Xuân Xuân bú sữa rồi. Nghe thấy tiếng bước chân của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam kéo vạt áo của cô xuống theo bản năng.
Mặc dù Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đã vô cùng thân thiết về mặt tình cảm, nhưng về mặt thể xác thì cô vẫn bài xích anh ấy. Thế nên ngoài lúc ôm và hôn ra, cô và anh ấy không có tiếp xúc gì thân mật hơn, tất nhiên chuyện như có thể nhìn thấy cảnh xuân lúc cho con bú thì cô vẫn rất để ý.
Lúc Quan Khởi Kỳ đi vào phòng ngủ của Tô Lam, trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn tường mờ tối, cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng thở đều của Xuân Xuân.
Chớp mắt nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đi vào, Tô Lam nhẹ nhàng nhích người rồi dém chăn cho Xuân Xuân.
Quan Khởi Kỳ nghểnh cổ nhìn Xuân Xuân đã ngủ say, sau đó thấp giọng hỏi: “Hôm nay Xuân Xuân ngủ sớm vậy à?”
“Đúng vậy.” Tô Lam mỉm cười gật đầu.
Cô không nói rõ lý do, cũng không muốn nói với anh ấy chuyện hôm nay cô chạm mặt Quan Triều Viễn. Một là không muốn anh ấy lo lắng, hai là không muốn kiếm chuyện. Dù sao thì quan hệ giữa Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ đang căng thẳng.
Mặc dù Quan Khởi Kỳ chưa từng nhắc đến Quan Triều Viễn trước mặt cô, nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh ấy có ý né tránh. Tại sao anh ấy phải cố ý né tránh? Chắc chắn là giữa họ đã sớm bất hòa vì cô.
“Chị Vu về nhà ăn tết rồi à?” Quan Khởi Kỳ như đang dùng giọng điệu chồng hỏi vợ.
“Ngày mai là giao thừa rồi, chị Vụ cũng nóng ruột. Hôm nay em tan làm về là bảo chị ấy đi.” Tô Lam đáp lời.
“Qua mùng ba chị Vu mới có thể quay lại, mấy hôm nay em phải vất vả rồi.” Quan Khởi Kỳ cười nói.
“Dù sao em cũng không đi làm, vừa khéo có thể ở nhà với Xuân Xuân. Với cả chẳng phải mùng một chúng ta đến chỗ bà ngoại chúc tết sao?” Tô Lam cười bảo.
“Đúng vậy, chắc chắn Xuân Xuân sẽ thích nhà bà ngoại cho xem.” Quan Khởi Kỳ cười lên tiếng.
Nhớ lại căn nhà nhỏ mình ở lúc mang thai, Tô Lam cảm thấy rất ấm cúng. Nghĩ đến bà ngoại của Quan Khởi Kỳ, cô lại càng cảm thấy ấm áp hơn.
“Chẳng phải anh nói họ sẽ xử anh một lần à? Sao lại về sớm vậy? Tối nay không có kèo à?” Tô Lam cười hỏi. Lúc này, Quan Khởi Kỳ đang cởi áo vest ra, vắt trên cánh tay cười nói: “Không biết tại sao, giờ cứ tan làm là muốn về nhà với em và Xuân Xuân. Mấy quán bar với câu lạc bộ giải trí trước đây hay đi, giờ vào là đau đầu, thế nên hôm nay anh cho họ bao lì xì mười nghìn, để họ đi chơi thoải mái, có điều anh không thể đi cùng được!”
Nghe thấy câu này, nhìn nụ cười ấm áp của Quan Khởi Kỳ lúc này, Tô Lam rất muốn cùng anh sống những ngày tháng bình yên trong tương lai, không muốn trải qua tình yêu đầy đau khổ với Quan Triều Viễn nữa.
“Ngày nào cũng ở với anh, rất có thể anh sẽ nhanh chóng thấy chán đấy.” Tô Lam nhẹ nhàng nói.
Nghe thế, Quan Khởi Kỳ đi tới nắm lấy bả vai Tô Lam, nghiêm túc và thâm tình nói: “Để anh nhìn thấy em mỗi giờ mỗi khắc anh cũng sẽ không thấy chán, ngược lại còn ngày càng thấy thú vị.”
Mặc dù Tô Lam biết đây chỉ là lời nói tình cảm, nhưng vẫn khiến cô giờ đây tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần cảm nhận được niềm an ủi rất lớn.