“Đi vào đi” Nhân viên vươn tay về phía một một văn phòng rồi làm động tác mời.
Tô Lam mang đôi giày cao gót màu đen cất bước đi vào một gian tương đối rộng, nhìn thấy trước bàn có ba người phỏng vấn đang ngồi.
Người phỏng vấn là hai nam một nữ, nữ có vẻ hơn bốn mươi tuổi, ngồi ở vị trí chính giữa, có lẽ là người phỏng vấn chính? Bên trái cô ta là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, bên phải là một người trẻ tuổi khoảng cỡ ba mươi tuổi.
Đây không phải lần đầu tiên Tô Lam đi phỏng vấn cho nên cũng không quá lo lắng. Hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở màu đen, áo khoác cởi ra vắt lên cánh tay, mái tóc suôn dài thả trên bả vai, khuôn mặt nở nụ cười, đứng ở chính giữa căn phòng khiến cho người ta cảm nhận được sự tự tin và thanh lịch của cô.
Người phỏng vấn nữ ngồi ở chính giữa bắt đầu hỏi: “Cô Tô, hai mươi lăm tuổi, từng có ba năm kinh nghiệm làm tài chính?”
“Đúng vậy.” Tô Lam gật đầu.
“Vậy vì sao cô muốn lựa chọn văn phòng luật sư Khải Vy chúng tôi?” Người phỏng vấn nữ tiếp tục hỏi.
“Không vì lý do gì cả, bây giờ công việc phù hợp không dễ tìm, cho nên chỉ cần là công ty nào đăng thông báo tuyển dụng ở cương vị tài chính tôi đều gửi sơ yếu lý lịch, chẳng phải nước sâu ít cá cần giăng lưới sao!”
Tô Lam trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.
Vừa nghe cô nói vậy thì người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh người phỏng vấn nữ cười không ngừng, nhìn Tô Lam nhiều thêm hai lần.
Còn người phỏng vấn nữ thì hơi trợn mắt há hốc mồm, bởi vì lúc cô ta hỏi câu này, những ứng viên khác đều sẽ khen văn phòng luật sư Khải Vy một hồi, người lạc loài như Tô Lam đúng là chưa từng gặp qua.
Nhìn thấy dáng vẻ của giám khảo nữ thì Tô Lam cũng không hề để ý, vốn cô không ôm hy vọng gì nhiều với công việc này, cho nên trả lời phỏng vấn cũng rất nhẹ nhàng, muốn nói gì thì nói mà chẳng cần dùng đầu để nghĩ.
Giám khảo nữ thu lại vẻ giật mình, tiếp tục hỏi :”Vậy vì sao cô lại nhận lời mới phỏng vấn vị trí trưởng phòng kế toàn, mà không phải vị trí nhân viên tài chính bình thường?”
Trước kia khi được hỏi vấn đề này, các ứng viên đều sẽ trả lời mình làm kế toàn vài năm, muốn cho bản thân có cơ hội rèn luyện tốt hơn, khiêu chiến năng lực của bản thân.
Nhưng hôm nay Tô Lam lại không muốn nói dối như vậy, cho nên trả lời thẳng: “Bởi vì đãi ngộ của trưởng phòng tài chính cao hơn tài chính bình thường nhiều, tôi đi làm là vì muốn kiếm nhiều tiền, bởi vì tôi cần phải nuôi gia đình của mình nữa!”
Câu trả lời làm ba người phỏng vấn ngạc nhiên, người phỏng vấn trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu bạc sờ mũi, sau đó cầm sơ yếu lý lịch của Tô Lam lên hỏi: “Cô từng làm ở tập đoàn Thịnh Thế sao?”
“Đúng vậy” Tô Lam quay đầu nhìn người phỏng vấn trẻ tuổi này.
Anh ta cùng lắm chỉ ba mươi tuổi, mái tóc rậm khuôn mặt chính trực, ngũ quan sắc nét, làn da trắng nõn, trông cũng là một người đẹp trai, đặc biệt là cử chỉ giơ tay nhấc chân đều làm cho người khác cảm nhận được một khí chất sáng lạn, ấn tượng đầu tiên của Tô Lam thì có lẽ anh ta là một luật sư.
Anh ta lại cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của cô, rồi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Tô Lam, giống như là vô cùng có hứng thú với cô. “Bây giờ cách lúc cô nghỉ việc ở Thịnh Thế đã hơn nửa năm, trong lý lịch cô không viết về nửa năm này, là vì không có công việc sao?” Anh ta nghi ngờ hỏi tiếp.