Nghe Tô Lam nói vậy, Kiều Tâm chỉ có thể cảm kích mà nhận lấy: "Vậy cứ cho là tớ mượn tạm cậu, sau này có tiền sẽ trả lại cho cậu."
"Sau này cậu giàu có, phải trả tớ gấp đôi đấy!" Tô Lam lập tức đùa lại.
"Chỉ cần tớ trở nên giàu có, gấp mười cũng không thành vấn đề, cái chính là khi nào mới giàu đây?" Kiều Tâm ngửa đầu lên nhìn trời.
"Nói không chừng sau này cậu sẽ gả cho một chàng rể rùa vàng thì sao!" Tô Lam cười, trêu chọc.
"Quên đi, vẫn là dựa vào chính mình đáng tin hơn, cậu cũng tìm được người chồng có tiền đấy thôi, kết quả..." Kiều Tâm lập tức dừng lại, che miệng.
Thấy sắc mặt của Tô Lam trầm xuống, Kiều Tâm lo lắng nói: "Tô Lam, xin lỗi, tớ không cố ý, cậu cũng biết tớ đứa miệng rộng hay nói lung tung mà!"
"Được rồi, tớ hiểu mà, thôi đừng nói những chuyện không vui đó nữa, hôm nay chúng ta không say không về!" Tô Lam nâng ly, ngẩng đầu uống cạn một hơi.
Kiều Tâm thấy vậy cũng lập tức nâng ly, uống cạn.
Đêm nay, hai người uống hết ba chai rượu đỏ, đến nỗi cuối cùng hai người không biết ngủ từ lúc nào.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, một người trên giường, người kia thì nằm trên ghế sô pha.
Nhưng rượu giống như nước vong tình, sáng sớm hôm sau, Tô Lam thu dọn hành lý đơn giản, chào tạm biệt Kiều Tâm.
Khi đến gần ga xe lửa, đột nhiên trong đầu Tô Lam nghĩ đến Minh An.
Do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn không bỏ xuống được Minh An, muốn gặp cậu bé lần cuối.
Tô Lam bắt taxi đến biệt thự ở ngoại ô, nhưng dù cho cô có bấm chuông cửa bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn không có ai đáp lại.
Tô Lam đứng đợi ở cửa hơn một tiếng, nhưng không thấy chị Hồng trở lại.
Tuy rằng vô cùng thất vọng, nhưng vì điều này mà Tô Lam càng quyết tâm rời đi.
Có lẽ Minh An đã rời khỏi đây từ lâu rồi, sau khi Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan kết hôn, chắc là Minh An cũng đến sống cùng họ?
Tô Lam chợt nhớ ra hôm đó cô đến nhà Quan Triều Viễn để tìm anh, Phương Ngọc Hoan nắm tay anh, nói rằng họ và Minh An sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Nói như vậy, Minh An và chị Hồng thực sự đã chuyển đến nhà của Quan Triều Viễn.
Nếu Phương Ngọc Hoàn có thể đối xử tốt với Minh An thì điều này đối với Minh An mà nói
quá tốt, dù sao thì Minh An cũng cần có một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc.
Sau khi suy nghĩ rất nhiều, Tô Lam nhớ tới khuôn mặt mập mạp của Minh An mà không khỏi mỉm cười.
Sau đó, cô dứt khoát đặt chân lên con đường đến thành phố lân cận...
Thời gian như thoi đưa, sắp đến đầu năm mới.
Tết Âm Lịch là ngày bận rộn nhất của các công ty du lịch, vì nhiều người chọn cho gia đình đi du lịch ngoại ô sau ngày mồng một tết.
Đúng như tên gọi, Thanh Sơn rất gần núi, phong cảnh thiên nhiên, sự phát triển mạnh mẽ của chính phủ đã hình thành nên một điểm thu hút khách du lịch ngắn hạn quy mô lớn xung quanh Thanh Sơn.
Sau khi Tô Lam đến Thanh Sơn, cô nhanh chóng tìm được công việc trong một công ty du lịch, dẫu sao ở Thanh Sơn có hàng trăm công ty du lịch lớn nhỏ.
Tuy Thanh Sơn không sầm uất như Giang Châu, nhưng vì du lịch phát triển, phong cảnh và khí trời đều tuyệt vời, hơn một tháng trôi qua, Tô Lam ở đây cũng đã an cư lạc nghiệp. Sáng mồng hai tết, công ty du lịch rất bận nên Tô Lam làm nhân viên kế toán không thể nghỉ được, dù sao trong công ty du lịch nhỏ này cũng chỉ có sáu người, bình thường mọi người chung sống rất hòa thuận, ông chủ cũng rất hòa nhã thân thiện, những lúc bận rộn mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau. Tô Lam cảm giác con người ở Thanh Sơn ai cũng chất phác, không đấu đá lẫn nhau như những người trong công ty lớn ở Giang Châu trước đây nên cô sống và làm việc ở đây vô cùng yên bình.