"Người ta muốn kết hôn thế nào là chuyện của người ta, không liên quan gì đến chúng ta!" Tô Lam còn dùng một giọng điệu qua loa, nhưng chỉ có chính cô biết giờ đây trong lòng cô có bao nhiêu để ý.
Kiều Tâm vẫn tức giận khó tiêu, trực tiếp mắng chửi: "Tô Lam, đôi cẩu nam nữ kia sẽ không có kết cục tốt đâu, cậu cứ xem đi không chừng hai năm nữa, có lẽ còn không dùng đến hai năm, bọn họ sẽ phải ly hôn kết thúc!"
"Được rồi." Tô Lam giơ tay kéo cánh tay Kiều Tâm, ra hiệu bảo cô ấy ngồi xuống.
Kiều Tầm nhìn trái phải một cái, thấy xung quanh thật sự có rất nhiều người đang nhìn cô ấy chằm chằm, mặt cô ấy hơi đỏ lên, bèn vội vàng ngồi xuống.
Nhưng trong đám người đi qua bên cạnh lại vang lên tiếng nghị luận không kiêng dè gì.
"Ánh cưới trên màn hình đẹp thật, đây là quảng cáo à?" Một cô gái chỉ vào màn hình lớn trước mặt khen ngợi.
Một cô gái khác đi sóng vai bên cạnh cô gái kia cười đính chính: "Đấy là ảnh cưới thật của người ta đó biết không? Nghe nói là tổng giám đốc của công ty Thịnh Thế gì đó ở Giang Châu mấy ngày nữa sẽ kết hôn."
Sau khi nghe cô gái kia nói như vậy, hai tay lập tức ôm ngực, vô cùng hâm mộ mà nói: "Chỉ vì sắp kết hôn mà thuê màn hình quảng cáo lớn như thế để chiếu ảnh cưới? Cô dâu kia đúng là hạnh phúc quá!"
"Người ta là tổng giám đốc công ty, không để bụng chút tiền ấy!"
"Vậy cũng có nghĩa là anh ta rất coi trọng cô dâu của mình, xem ra là tình yêu đích thực rồi!"
"Được rồi, đừng hâm mộ nữa, không liên quan gì đến chúng ta, đi thôi!" Sau đó cô gái ở đằng sau bèn kéo cô gái ở phía trước đi.
Cho dù Tô Lam có kiên cường bao nhiêu, bề ngoài giả vờ nhẹ như mây gió, nhưng cô cũng không lừa được bản thân, giờ phút này, trên ngực cô như có một tảng đá lớn đè lên, cô hít thở đã vô cùng khó khăn.
Nhìn thấy sắc mặt Tô Lam tái nhợt, Kiều Tâm tiến lên nắm bả vai cô.
Tô Lam nhìn Kiều Tâm một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhào qua ôm lấy cô ấy.
Lời nói của cô gái lúc nãy vẫn văng vẳng bên tai cô, tình yêu của Quan Triều Viễn dành cho Phương Ngọc Hoan mới là đích thực, tình yêu đích thực!
Bốn chữ này giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô, Tổ Lam vỗ ngực, cực kỳ khó chịu.
Lúc này Kiều Tâm không biết nên khuyên có thể nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
Tô Lam cảm thấy may mắn vì mình còn có bả vai của một người bạn thân để dựa vào, bằng không cô sẽ sụp đổ thật sự.
Vốn dĩ cô cho rằng bóng ma thất tình đã biến mất, không ngờ cô đã đánh giá cao năng lực chữa lành vết thương tình cảm của mình, ba chữ Quan Triều Viễn này dường như đã ghim rất sâu vào trong lòng cô, không thể quên được dễ dàng như vậy.
Mấy phút sau, Kiều Tâm buông Tô Lam ra, cười nói: "Dù sao hôm nay cũng thế này rồi, hay là chúng ta về nhà nhé? Tớ làm món ngon cho cậu, mình về nhà chuẩn bị một chút, ngày mai tập trung vào cửa hàng cao cấp và trung tâm thương mại, cứ làm hơn một tháng để lấy chút tiền sinh hoạt trước rồi tính sau?"
Tô Lam khẽ gật đầu, sau đó nói: "Hay là cậu về trước đi, tớ muốn ở một mình một lát."
Nghe vậy, Kiều Tâm nhíu mày.
Tô Lam biết cô ấy lo lắng cho mình, bèn cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ không nghĩ quẩn đâu, tớ còn trẻ, ngoài hình cũng được, những ngày tháng tốt lành sau này vẫn đang chờ tớ kìa." Kiều Tâm hiểu rõ Tô Lam, bèn gật đầu, sau đó dặn dò mấy câu rồi quay người rời đi.