Vậy nên, chi bằng mặc kệ tất cả, như vậy không ai ảnh hưởng đến cô được.
Đồng hồ trong bưu kiện chuyển phát nhanh là của của thương hiệu Longines, kiểu gì cũng đến mấy nghìn, không phải Quan Khởi Kỳ không mua được chiếc tốt hơn, phỏng chừng sợ mình từ chối nhận nên mới mua một chiếc đồng hồ giá không cao không thấp.
Cuối cùng Tô Lam cất đồng hồ và túi vào, còn về điện thoại, lâu không dùng cũng cũng phải đổi cái mới, vừa hay điện thoại mình không dùng được nữa, bèn dùng điện thoại này.
Nhìn điện thoại mới toanh trong tay, Tô Lam chợt khó xử, suy xét một chút vẫn cất điện thoại vào túi, chuyện ông chủ giao cứ để nói sau vậy, dù sao thì công ty du lịch này của ông ấy cũng làm nhiều năm như vậy rồi.
Một tuần sau, Tô Lam thuận lợi từ chức ở công ty du lịch, sau đó cô bắt đầu tìm việc mới.
Lần này cô đã có chứng chỉ CPA, nên cứ vào thẳng vấn đề chính, tìm theo công ty kế toán hoặc kế toán của công ty lớn.
Một tuần chạy tới chạy lui, thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng Tô Lam cũng tìm được công việc ở công ty kế toán chính quy và cũng có chút tầm cỡ.
Bà chủ là một người đẹp tầm ba mươi, năng lực nghiệp vụ và năng lực giao tiếp rất tốt, sau một tháng, Tô Lam thật sự xem cô ấy là thần tượng của mình.
Quả thật cô cũng từng có một mơ ước như vậy, bản thân lập một công ty kế toán, nhưng chỉ là mơ ước mà thôi, không có lại lịch và mối quan hệ hỗ trợ vốn tương đối thì không thể triển khai nghiệp vụ được.
Lúc mặc ấm hoa nở, vạn vật sinh sôi, Tô Lam cũng bởi bỏ đồ đông, váy công sở màu đen cũng không che đi được vẻ thanh xuân tươi đẹp của cô, trải qua mấy tháng chăm sóc, cô đã thay da đổi thịt.
Nhất là trong công ty, cô học được rất nhiều, về mặt chuyên môn, cả về mắt nhân tình thế thái, có thể nói Tô Lam dốc hết nhiệt huyết của mình vào công việc.
Nên việc Quan Triều Viễn làm tổn thương cô cũng dần hồi phục, cô sống lại rồi.
Có cho đi, có đáp lại, tuy thời gian làm việc ở công ty kế toán Giang Mỹ Mỹ Uyển này không lâu, nhưng cô nhận được sự khen ngợi của bà chủ Giang Mỹ Uyển, nên cô càng làm việc tận tâm tận tụy hơn.
Trưa nay, Tô Lam ngồi trước máy tính làm sổ sách, hắt hơi mười mấy lần, nước mũi chảy ròng ròng, trong thùng giấy dưới bàn sắp chất thành núi nhỏ rồi, đều là giấy Tô Lam chùi mũi.
Giang Mỹ Uyển cầm tài liệu bước vào, thấy dáng vẻ Tô Lam cau mày, bèn đi qua ân cần nói: “Tô Lam, bệnh cảm của cô ngày càng nặng rồi, có uống thuốc không?”
“Đã uống rồi, có thể virus cảm lần này mạnh quá nên vốn không có tác dụng” Tô Lam nói, vừa cầm một tờ khăn giấy hắt xì.
Thấy vậy, Giang Mỹ Uyển cau mày nói: “Được rồi, đừng làm nữa, giao công việc cho Tiểu Lý, cô mau đến bệnh viện, không được thì vô nước biển, cứ vậy không được.”
Nói xong, Giang Mỹ Uyển cưỡng chế Tô Lam đóng bảng tính trước mặt lại.
Lúc này Tô Lam cũng không chịu nổi nữa, bèn đứng lên cầm túi của mình nói: “Vậy, tổng giám đốc Giang, bây giờ tôi đến bệnh viện lấy thuốc.”
“Chiều cũng khỏi cần đến, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Giang Mỹ Uyển cười cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền.