Cô chỉ cảm thấy bây giờ mình sống thật vô dụng, bất lực, đến cả đứa con trong bụng mình cũng không thể chăm sóc, bảo vệ, chỉ có thể gây phiền phức cho người không liên quan, khiến cô không thể không chấp nhận ý tốt của Quan Khởi Kỳ. Tô Lam nghĩ thầm: Đợi qua dăm bữa nửa tháng, tình trạng thai nhi của cô ổn định hơn thì hẵng rời khỏi nhà của Quan Khởi Kỳ vậy.
Sáng hôm sau, Quan Khởi Kỳ đón Tô Lam xuất viện.
Bước vào nhà Quan Khởi Kỳ, Tô Lam vừa nhìn đã sững sờ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà của Quan Khởi Kỳ nằm trong khu dân cư xa hoa của Giang Châu, hơn nữa còn là khu dân cư cao cấp nhất của thành phố này.
Ba phòng rộng 156 mét vuông, vô cùng rộng rãi, phòng khách phong cách hiện đại, khiến người khác nhìn vào rất thoải mái, phòng ngủ chính rất lớn, phòng ngủ phụ cũng lớn, phòng ngủ còn lại là phòng làm việc.
Một bức tường trong phòng làm việc là những tủ sách để đầy sách, khiến người khác có cảm giác như đang bước vào thư viện.
"Thế nào? Hài lòng chứ?" Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam đang đi xung quanh nhà.
"Nhà của luật sư hàng đầu có khác, đơn giản, sạch sẽ, rất có phong thái của người trí thức." Tô Lam quay lại, cười nói.
“Bình thường đều có giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, tôi làm gì có thời gian dọn dẹp.” Quan Khởi Kỳ nói xong, sau đó nhét một cốc sữa nóng vào lòng bàn tay Tô Lam.
Tô Lam cúi đầu nhìn xuống sữa nóng trắng tinh trong cốc, trong lòng cảm động, chi tiết nhỏ như vậy mà anh ấy cũng nghĩ đến.
Quan Khởi Kỳ cười nói: "Người giúp việc theo giờ của nhà tôi rất chu đáo, bình thường đều chuẩn bị sữa tươi và hoa quả trong nhà."
Tô Lam liếc mắt nhìn những loại trái cây tươi khác nhau trong đĩa trái cây đặt trên bàn cà phê, những bông hoa huệ tinh tế trong bình, cô biết một người giúp việc theo giờ không thể nghĩ ra hết những thứ này.
Thấy ánh mắt Tô Lam liếc nhìn hoa huệ trong bình pha lê, Quan Khởi Kỳ nhanh chóng giải thích: "Hoa huệ này không có mùi, tôi biết bay giờ em không thể ngửi được mùi lạ."
“Cảm ơn, anh suy nghĩ chu đáo quá.” Tô Lam chân thành nói.
“Lại nữa, bây giờ ngày nào em cũng nói câu này với anh, em thật phiền. phức.” Quan Khởi Kỳ nháy mắt với Tô Lam, làm động tác mời: "Đi xem thử phòng của em nào."
Dưới sự hướng dẫn của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam bước vào phòng ngủ chính của ngôi nhà.
Giường trong phòng ngủ chính được thiết kế theo phong cách tối giản hiện đại, thiết thực và thoải mái, có thể nhìn thấy ga trải giường, vỏ gối và mền đều mới tinh, đến cả khăn giấy và cốc nước trên đầu giường cũng có họa tiết hoạt hình.
“Nhìn thấy những hình ảnh hoạt hình này, chắc chắn tâm trạng em sẽ trở nên vui vẻ, tâm trạng tốt có lợi cho thai nhi.” Quan Khởi Kỳ cười hì hì, nói.
Nhìn thấy tất cả những thứ do Quan Khởi Kỳ chuẩn bị, Tô Lam nhíu mày: "Anh là chủ, tôi làm khách mà lại ở phòng ngủ chính không tốt lắm, cứ để tôi phòng ngủ phụ bên cạnh đi."
Cô chỉ đến đây làm khách mà thôi, Tô Lam vẫn hiểu được đạo lý này.
Nói xong, Tô Lam xoay người định rời đi, nhưng Quan Khởi Kỳ lại nhanh hơn một bước, đứng ra chặn đường cô!
Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh ấy, Quan Khởi Kỳ khua tay múa chân giải thích: "Bây giờ em đang mang thai, ngủ không sâu giấc, phòng ngủ phụ ngay cạnh phòng làm việc, tôi thường ở phòng làm việc đến mười hai giờ mới trở về phòng ngủ, vì vậy tôi không muốn quấy rầy em."
Nghe được lời này, Tô Lam nhíu mày.