“Lại còn không có? Anh ấy ở xa như vậy mà còn đến đón cậu tan làm. Cậu đó, đã lâu như vậy tớ với cậu không gặp mặt cũng không ngồi nói chuyện với tớ thêm một lúc nữa, hai phút nữa đã đi rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn!” Kiều Tâm bắt đầu kể lể.
“Những điều cần nói thì đều nói hết rồi còn gì? Còn nữa, không phải Xuân Xuân vẫn đang ở nhà đợi tớ sao? Hai ngày nữa là đến tết rồi, chị Vũ cũng phải về quê. Tớ cũng phải để cho người ta có thời gian chuẩn bị đồ tết đúng không?” Tô Lam vội vàng giải thích.
“Được rồi, được rồi, không cần giải thích nữa, chỉ càng làm cho mọi thứ tồi tệ hơn thôi. Hai người các cậu đã một ngày không gặp rồi, tớ cũng không chiếm giữ cậu nữa. Cậu đó, mau chóng trở về đau khổ triền miên với luật sư của cậu đi, biết đâu nói không chừng năm nay lại có cho Xuân Xuân thêm em trai em gái!” Kiều Tâm càng nói càng hăng say.
“Cậu có đáng ghét không?” mặt của Tô Lam đỏ ửng hết lên.
“Tớ đang đưa ra lời khuyên cho cậu được chưa? Chỉ cần bụng của cậu to ra, Quan Khởi Kỳ nhất định sẽ kết hôn chạy bầu với cậu ngay lập tức. Lúc đó cậu sẽ kiếm được một tấm thẻ đảm bảo hỗ trợ tài chính cho đến hết cuộc đời!”. Kiều Tâm cười nói.
Lúc này, Tô Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy chiếc xe Land Rover của anh ấy đang đậu ở bên đường.
Tô Lam cầm lấy túi và đứng dậy: “Quan Khởi Kỳ đến rồi, tớ không nghe cậu nói linh tinh nữa, bái bai!”
“Này, nói chuyện thêm một chút nữa cũng không được sao?” Thấy Tô Lam rời đi ngay lập tức, Kiều Tâm chán nản nói.
“Cậu tìm người khác mà nói chuyện tiếp đi.” Dứt lời, Tô Lam mím môi cười, xoay người bước ra ngoài quán cà phê.
Từ cửa kính nhìn thấy Tô Lam bước lên xe của Quan Khởi Kỳ, sau đó chiếc xe đó chạy vụt đi trên đường.
Kiều Tâm không có cách nào khác đành cầm túi lên rồi rời đi.
Kiều Tâm rời đi được một trăm mét thì bỗng nhiên nhớ ra điện thoại để quên quán cà phê cho nên lại vội vàng quay lại.
Vừa đi đến chỗ cách quán cà phê mấy mét, đột nhiên Kiều Tầm nhìn thấy bóng dáng của một người mặc áo khoác đen bước ra khỏi quán cà phê.
Cô không khỏi ngạc nhiên, sau đó dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào người đàn ông quay lưng lại với cô đang rời đi.
Trời ơi! Đó không phải nhà tư bản sao? Sao anh lại ở đây.
Sau đó Kiều Tâm bước vào quán cà phê với vô số câu hỏi, cầm điện thoại
chỗ mà bản thân đã để quên lên, cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.
Đang định mở cửa quán cà phê ra, cô lại quay lại mỉm cười với một người phục vụ và nói: “Xin hỏi, người đàn ông vừa mới bước ra ngoài vừa nãy ngồi chỗ nào vậy?”.
Người phục vụ đó chỉ tay vào vị trí đằng sau chỗ của cô ấy và Tô Lam vừa ngồi: “Chính là chỗ đó”
Kiều Tâm nhìn theo ánh mắt của người phục vụ liếc qua đó, sau đó nhíu mày hỏi: “Vừa nãy người làm rơi vỡ cốc là anh ta đúng không?”
“Đúng vậy, người đàn ông đó làm rơi vỡ một cái cốc của chúng tôi, vừa nãy đưa cho chúng tôi một trăm tệ, vừa nhìn đã biết là người có tiền!” Đến tận bây giờ người phục vụ vẫn rất vui mừng.
"Ồ, đúng là có tiền, có rất nhiều tiền.” Kiều Tâm gật đầu, sau đó quay người rời khỏi quán cà phê.
Bước ra khỏi quán cà phê, càng nghĩ Kiều Tâm lại càng cảm thấy có chỗ nào không đúng, chắc không trùng hợp đến mức Quan Triều Viễn cũng uống cà phê ở đây?
Lại quay đầu lại nhìn, ở bên cạnh quán cà phê chính là tòa nhà của công ty của Tô Lam. Lúc này, dường như Kiều Tâm hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ Quan Triều Viễn đến đây để gặp hoặc nhìn thấy Tô Lam?
Nghĩ đến đây, Kiều Tâm không khỏi cau mày. Xem ra Quan Triều Viễn vẫn chưa bỏ cuộc với Tô Lam sao?
Những lời vừa nãy mà bản thân với Tô Lam nói chẳng phải đều bị Quan Triều Viễn nghe thấy hết rồi sao? Trời ơi! Nghĩ đến những lời nói đùa trắng trợn vừa nói, cô ấy thật muốn chết đi được, những gì cô ấy vừa nói thật quá đáng.