Thấy Trịnh Hạo không hiểu lời cô, Tô Lam cười nói: “Đúng vậy, thực sự là anh làm rất tốt về mặt này, thế nhưng Tô Yên không chỉ cần những điều kiện vật chất đó, cái em ấy cần là sự quan tâm và săn sóc của anh.”
Lời này vừa nói ra, mày Trịnh Hạo nhíu lại, không khí hơi ngưng trệ.
Tô Lam chỉ đơn giản nói rõ: “Tôi tới được mấy ngày rồi, nhìn thấy anh không có chút nhiệt tình nào với Tô Yên mà một người chồng nên có, có phải anh nên kiểm điểm lại một chút không? Bây giờ em ấy vừa mới sinh xong, đây là lúc cần anh quan tâm nhất.” Trịnh Hạo cúi đầu một lúc lâu không lên tiếng, vài giây sau, anh ta mới đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đối mắt nóng rực nhìn sâu vào Tô Lam nói: “Tô Lam, chẳng lẽ cô không biết vì sao tôi và Tô Yên kết hôn sao? Tôi không yêu cô ấy, cô bảo tôi phải nhiệt tình với cô ấy thế nào? Chẳng lẽ bảo tôi ngày nào cũng phải hư tình giả ý lừa gạt cô ấy sao?”
Nghe được lời này, Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh ta, cô không ngờ anh ta sẽ nói trắng ra như vậy, bản thân cũng có hơi xấu hổ, nhưng lại lo lắng cho Tô Yên nhiều hơn.
Tô Lam cố hết sức đè thấp giọng điệu của mình: “Anh với Tô Yên đã kết hôn, lại còn có cả con, anh nên đặt tất cả tâm tư và tình cảm lên Tô Yên, hơn nữa tình cảm là thứ có thể vun đắp, anh không vun đắp tình cảm với em ấy thì làm sao có tình cảm được?”
Tô Lam nói có hơi nhanh, cũng là vì nóng vội, cô biết cảm giác của một người phụ nữ có chồng không yêu mình, huống chi người phụ nữ này còn đang ở cữ.
“Rõ ràng cô biết người trong lòng của tôi là ai, bây giờ lại yêu cầu tôi yêu người khác, cô cho rằng tình cảm của một người có thể thay đổi dễ dàng đến thế sao? Nói yêu ai là có thể yêu người đó được?" Trịnh Hạo đè nén giọng nói của mình, nhưng biểu cảm trên mặt đã vặn vẹo lại.
Anh ta là một người ôn tồn lễ độ, nhưng giờ phút này Tô Lam lại cảm thấy dường như anh ta rất áp lực, cực kỳ đáng sợ.
Tô Lam vốn định báo với Trịnh Hạo hai câu, không ngờ lại nói đến nước này, giờ phút này phương hướng câu chuyện đã trở nên nghiêm trọng, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, Tô Lam không khống chế được phương hướng nữa rồi.
Theo đó, Tô Lam đành miễn cưỡng cười nói: “Tô Yên vô cùng yêu anh, có chuyện gì không tốt cũng đều không cho chúng tôi nói với anh, tốt nhất anh đừng phụ tấm chân tình này của em ấy!”
Nói xong, Tô Lam cầm chậu rửa mặt bước ra khỏi ban công, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bởi vì lần nói chuyện này khiến cô thở không nổi.
Thế nhưng, Tô Lam vừa bước được hai bước, cánh tay đã bị người phía sau túm chặt!
Tô Lam quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy ánh mắt anh ta sáng quắc lên nhìn mình.
Tô Lam không khỏi hoảng hốt, thấp giọng hô: “Buông tôi ra!”
Anh ta chẳng những không bỏ, ngược lại còn tiến lên nằm hai vai Tô Lam, vội vàng nói: “Rõ ràng cô biết tình cảm của tôi đối với cô, thế mà cô lại cố tình bảo tôi đi yêu Tổ Yên, việc này không hề công bằng với tôi chút nào!”
“Bây giờ Tô Yên là vợ của anh!” Tô Lam tức điên lên.
“Tôi vốn không muốn cưới cô ấy, đó là âm mưu do cô ấy bày ra!” Trịnh Hạo nói một cách đáng khinh.
Tô Lam nhíu chặt mày, dù rằng sự thật là thế, nhưng cô cũng không muốn bất luận kẻ nào chửi bới Tô Yên, đặc biệt là Trịnh Hạo, tình cảm mà Tô Yên dành cho anh ta cô đều thấy cả.
“Dù cho ngày đó là em ấy chủ động, nhưng chẳng phải anh cũng không từ chối sao? Anh đổ hết trách nhiệm lên người Tô Yên có phải tồi quá không?” Tô Lam buồn bực hỏi lại.