Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Minh An ngoan, Minh An đừng sợ. Dì Tô dẫn cháu ra ngoài phơi nắng được không?" Tô Lam dịu dàng xoa đầu Minh An. 

"A... A.." Mặc dù Minh An không biết nói, nhưng cậu bé vẫn hiểu được ý của Tô Lam, đôi tay nhỏ mũm mĩm chỉ ra bên ngoài. 

Sau đó Tô Lam ôm Minh An ra ngoài, vừa đi dạo trong vườn hoa nhà mình, vừa chơi với Minh An. 

Rất nhanh, tâm trạng của Minh An không những đã bình tĩnh trở lại, thỉnh thoảng còn cười ha ha, Minh An bị dọa sợ ban nãy lập tức biến mất. 

Nhưng mà Minh An vui vẻ trở lại, Tô Lam lại không thể rời đi, bàn tay nhỏ bé của Minh An cứ ôm cổ Tô Lam không chịu buông, Tô Lam không khỏi cảm thấy hơi khó xử. 

Nửa tiếng sau, Tô Lam ngồi trên ghế sô pha, Minh An ngồi trên đùi cô, cô cho Minh An uống sữa trong bình. 

Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn chồng tài liệu trên đùi, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngẩng đầu nhìn Tô Lam và Minh An, ánh mắt có hơi phức tạp. 

Đing động... động động... 

Đột nhiên, di động của Quan Triều Viễn đang đặt trên bàn cà phê đổ chuông. 

Quan Triều Viễn cầm lấy điện thoại, liếc nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, sau đó trả lời cuộc gọi. 

Không biết đầu bên kia đang nói cái gì, Quan Triều Viễn nó với điện thoại: "Hủy cuộc họp lúc mười giờ sáng, thời gian họp sẽ thông báo sau, cứ như vậy đi." 

Tô Lam đang cho Minh An uống sữa, nghe vậy thì hơi nhướng mày, sau đó nhìn Minh An trong lòng mình nói: "Anh có việc thì đi đi, dù sao thì hôm nay Minh An cũng sẽ không muốn tìm anh nữa" 

Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, do dự một lúc, sau đó nói: "Vậy lại làm phiền có một ngày, buổi tối tôi sẽ tan làm sớm để về thay cô." 

“Ừ” Tô Lam nhẹ gật đầu. 

Quan Triều Viễn thu dọn giấy tờ, liếc nhìn Tô Lam và Minh An lần cuối, sau đó xoay người đi ra ngoài. 

Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, cảm xúc trong lòng Tô Lam lẫn lộn, không ngờ cô và Quan Triều Viễn lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy. Muốn trách thì phải trách lúc đầu Quan Khởi Kỳ đã không nói rõ Minh An là con của ai. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Quan Khởi Kỳ nói rõ Minh An là con trai của Quan Triều Viễn, liệu cô có đồng ý giúp không? 

Nhìn Minh An đã mút sữa xong, đang nằm trong lòng mình, tim Tô Lam lại mềm nhũn, nếu không phải như vậy, làm sao cô có thể chăm sóc cho Minh An được? 

Minh An quả đáng yêu, Tô Lam hơi không nỡ rời xa cậu bé... 

Chưa đến năm giờ chiều, Quan Triều Viễn đã vội vàng tan làm, lên xe. 

Anh đi công tác một tuần về, việc của công ty có thể dùng câu trăm công nghìn việc để miêu tả, anh dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết những văn kiện và việc gấp, sau đó trực tiếp chạy đến biệt thự ở ngoại ô. 

Đing đoong... 

Trong xe, điện thoại vang lên mấy lần, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng mất kiên nhẫn trả lời. 

"Triều Viễn, sao lâu như vậy mà anh vẫn không nghe điện thoại của em? Anh về không báo em một tiếng sao?"

Giọng của Phương Ngọc Hoan vang lên từ đầu dây bên kia, Quan Triều Viễn cau mày trả lời: "Tôi mới về, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết, nên không có thời gian trả lời điện thoại của cô."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK